Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác tin bài của nhanquyenvn.org, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "nhanquyenvn.org". Tìm kiếm ngay
16961

Cuộc “đảo chính triết học”của phương Tây chống lại sự tiến bộ

 

Ban biên tập xin gửi đến bạn đọc bài báo của tác Andre Vltchek được fbker Ngô Mạnh Hùng dịch, nội dung phơi bày chiêu trò, thủ đoạn tấn công vào triết học Mác

===

Nó đã xảy ra khá lâu, nhưng không ai để ý nhiều: giới học thuật phương Tây, các phương tiện truyền thông chính thống và những nhà tuyên truyền. Họ đang cố gắng thuyết phục thế giới rằng:

1) Hệ tư tưởng tiến bộ đã chết, hoặc ít nhất là trở nên không còn phù hợp

2) Trong trường hợp nó không chết, cánh tả tiến bộ cũng thực sự cần thấy họ thua kém so với cánh hữu bảo thủ, thậm chí cánh tả bị coi là một phần không tách rời của cực hữu!

Đặc biệt, những người cánh tả nắm giữ quyền lực, nhất là ở các quốc gia châu Á và Mỹ Latinh, đang được “tái định nghĩa” ở London, Paris và Washington. Các chuyên gia tuyên truyền phương Tây gần đây dường như đang trẻ lại nhờ có những nguồn ngân sách lớn dành cho họ, ở Hoa Kỳ, Vương quốc Anh và các nơi khác. Họ được định hướng nên tập trung tấn công vào một số quốc gia nhất định, đặc biệt là Nga, Trung Quốc, Iran và các quốc gia khác theo đường lối XHCN.

Đây là một diễn biến cực kỳ phức tạp nhưng quan trọng. Bạn thấy đấy, phương Tây đã và đang thua, chủ nghĩa tư bản và đặc biệt là chủ nghĩa đế quốc, đồng nghĩa với chủ nghĩa thực dân mới. Mọi người trên khắp thế giới đã thấy quá đủ. Ngay cả một số nhóm bên trong các nước đế quốc, cũng đã thấy quá đủ đối với sự cai trị của chủ nghĩa thực dân mới.

Vấn đề chính là sau nhiều thập kỷ, trong thời gian triết học bị nhốt, bị giam cầm, bên trong những công trình mục nát của các trường đại học không có sự hiện diện của tinh thần đấu tranh, hầu hết mọi người đã không còn biết điều gì thực sự khiến họ ghê tởm, những gì họ cần chống lại và những gì họ cần hướng tới.

Triết học với những chủ đề sâu sắc và thiết yếu như “thế giới nên phát triển theo hướng nào”, đã không còn được thảo luận tại các cuộc họp của UNESCO nữa, vì chúng không được những người dẫn chương trình và đội ngũ “trí thức công chúng” quan tâm tranh luận, ít nhất là không muốn đưa ra tranh luận công khai.

Nhạc pop rẻ tiền, phim kinh dị, cổ súy cho những giá trị và ham muốn ích kỷ, thường là rất ngô nghê, không bao giờ có thể thực sự làm hài lòng những quần chúng có học thức, nhưng chúng đã làm hỏng họ, làm giảm khả năng suy nghĩ tự do, phân tích và đưa ra kết luận tỉnh táo, sáng suốt của con người.

Lý luận của các “chủ nghĩa” đã bị xổ toẹt, đặc biệt là “chủ nghĩa” của cánh tả. Càng ngày, cánh tả càng bị bôi nhọ và rồi bị so sánh với cực hữu, thậm chí với cả chủ nghĩa phát xít. Trên thực tế, việc tuyên bố chủ nghĩa Cộng sản và chủ nghĩa phát xít là cùng một hệ tư tưởng đã trở nên phổ biến. Ở phương Tây, hàng ngàn “nhà tư tưởng” với hệ tư tưởng của họ đã kiếm sống bằng cách tuyên truyền cho tuyên bố sai trái đó, không làm gì khác hơn.

***

Bài luận này được truyền cảm hứng từ cuộc trao đổi với một học giả người Ireland, người đã gửi email cho tôi, giới thiệu và nhận xét ấn phẩm NEO (New Eastern Outlook – Triển vọng phương Đông mới), là một “ấn phẩm theo chủ nghĩa dân tộc cực hữu của Nga”.

Tôi đã bùng nổ tức giận, viết lại cho anh ta, làm rõ rằng NEO là một tạp chí cánh tả, theo chủ nghĩa quốc tế, và những người đang điều hành nó là ở khắp nơi thế giới, và không liên quan gì đến bất cứ điều gì của cánh hữu, bất cứ điều gì. Nhưng tôi sớm nhận ra rằng, vấn đề của anh ta ở đây không phải là đưa ra bằng chứng, mà là về một cái gì đó rất khác.

Những thông điệp tương tự, khó hiểu đến từ khắp mọi nơi, bất cứ khi nào tôi đến châu Âu hoặc Bắc Mỹ, hoặc bất cứ khi nào tôi theo dõi các kênh truyền hình hoặc đài phát thanh của họ. Một cái gì đó rối rắm, rất xoắn, đang được phát sóng, cả ngày lẫn đêm. Thực tế chính trị trở nên vô cùng mờ nhạt. Các nhà lãnh đạo chính trị cánh tả vĩ đại được gọi bằng những cái tên: nhà thuyết giáo, nhà dân túy, thậm chí còn tệ hơn. Và những so sánh liên tục, điên rồ của các nhà tuyên truyền thời Chiến tranh Lạnh, như so sánh giữa Stalin với Hitler (trong khi đó, bất kỳ sự so sánh logic tương tự nào cũng không bao giờ xuất hiện, như so sánh Hitler = Churchill, Chủ nghĩa Quốc xã Đức = Chủ nghĩa thực dân châu Âu, v.v.).

Vấn đề lớn nhất là phần lớn các công dân phương Tây đã không thể phản kháng trước sự tuyên truyền này. Họ không có khả năng chất vấn bất cứ điều gì liên quan đến những vấn đề này nữa, và nếu họ muốn chất vấn, họ thậm chí không biết tìm kiếm những nguồn có thể thách thức hiệu quả giáo điều chính thức ở đâu.

Họ bị truyền bá, nhưng họ nghĩ rằng họ tự do. Không chỉ vậy, họ không nhận ra rằng họ đang bị tẩy não và nhồi sọ sâu sắc để biến thành động vật theo phản xạ có điều kiện: họ thực sự nghĩ rằng họ có vị trí để giảng giải, có nghĩa vụ khai sáng cho người khác, hướng dẫn thế giới bằng những gì họ đã được dạy. Và vì vậy, họ nói và viết, được trả tiền cho việc đó. Họ tham gia LHQ, “các tổ chức văn hóa quốc tế” và các tổ chức phi chính phủ, các trường đại học, và họ tiếp tục truyền bá tất cả những giáo điều do các hệ tư tưởng phương Tây phát triển vì một mục đích duy nhất: khai thác và kiểm soát thế giới. Họ không trình bày những điều bịa đặt này dưới dạng luận văn nghiên cứu, mà họ khẳng định đó là sự thật. Tất nhiên, không có sự thật nào đằng sau những gì họ đang rao giảng, không có bằng chứng vững chắc nào. Nhưng ai sẽ là người tìm kiếm bằng chứng, và bằng cách nào? Ngay cả Internet giờ đây cũng không dễ điều hướng nữa, bởi nó chính là công cụ kiểm soát.

***

Trở lại vấn đề chính: điều cốt yếu là phương Tây phải làm mất uy tín của chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản, và tất cả các phong trào chống chủ nghĩa đế quốc hiện đang trở nên mạnh mẽ hơn trên toàn thế giới.

Trên thực tế, nhiều nhà tuyên truyền ở London, Paris và Washington, đang nhận ra rõ ràng rằng phương Tây và sự kiểm soát của nó đối với thế giới, gần như đã kết thúc. Càng nhận thức rõ về thực tế này, họ càng quyết liệt truy đuổi kẻ thù (công việc của họ thường phụ thuộc vào sự kiểm soát đó và tất nhiên nó được coi là các “đặc quyền” của quốc gia họ). Tấn công những người theo chủ nghĩa xã hội hoặc những người Cộng sản đang nắm quyền lực ở châu Á hoặc Mỹ Latinh, là không đủ với họ nữa.

Giờ đây, Đế quốc đang lan truyền chủ nghĩa bi quan, chủ nghĩa thất bại và chủ nghĩa hư vô đen tối, cả trong và ngoài nước (vui lòng đọc tiểu luận gần đây của tôi: https://www.facebook.com/100017728446798/posts/703658646901744/?extid=z3enBeOxvcVxMU1K&d=n). Nó nói: “Tất cả mọi người đều giống nhau”. Nghe có vẻ hay, nhưng ý nghĩa của nó thực sự vô cùng nham hiểm: “Tất cả mọi người đều là những kẻ điên cuồng như chúng tôi, những kẻ giết người hàng loạt như chúng tôi, và tất nhiên, là những tên trộm cướp!”. Tất cả các thuật ngữ và định nghĩa bị đánh đồng, lẫn lộn. Không có gì được xác định chính xác.

Ví dụ, khi thống đốc cánh tả của Jakarta, biệt danh “Ahok”, bắt đầu làm sạch thành phố ô nhiễm nhất trên Trái đất, xây dựng phương tiện giao thông công cộng, cung cấp nhà ở xã hội cho người nghèo, một số tổ chức phi chính phủ Indonesia được phương Tây cũng như vô số cá nhân tài trợ, bắt đầu gọi Ahok là “cầu thủ chạy cánh” vì anh ta dẹp bỏ những tiểu thương tư bản và những tên côn đồ đang chiếm đoạt hết những vỉa hè ít ỏi mà thủ đô Jakarta sở hữu một cách đáng xấu hổ (các thành phố Indonesia hầu như không có vỉa hè – người dịch). Những kẻ côn đồ và những tiểu thương đó, những kẻ phát triển mạnh trong thời kỳ phát xít, chống chế độ độc tài Cộng sản, suốt nhiều thập kỷ qua đã và đang khủng bố thành phố và dân chúng, chủ yếu là người nghèo.

Nhưng họ lại lập luận rằng: “Thống đốc đang chống lại những người dân nhỏ bé. Ông ta là mối nguy hiểm lớn”. Thực sự “mối nguy hiểm lớn” ở đây là vị thống đốc được dân nghèo yêu quý này có thể đảm nhiệm vị trí cao hơn nhiều, thậm chí là người đứng đầu cả nước. Điều đó là không thể chấp nhận được, và các “nhà quy hoạch thành phố” đặc quyền, các học giả và các nhóm “xã hội dân sự” đã hợp tác chống lại anh ta một cách vô liêm sỉ. Đầu tiên, anh bị mất uy tín (bị gọi là thành phần cực hữu), sau đó bị buộc tội xúc phạm tôn giáo (Hồi giáo) và cuối cùng, bị tống vào tù. Anh ta đang mục ruỗng ở đó cho đến bây giờ, vì là một nhà xã hội chủ nghĩa thực sự (một từ thậm chí vẫn bị coi là bất hợp pháp nên không ai dám phát âm ở Indonesia, vì nó được liên kết với Chủ nghĩa Cộng sản).

Kịch bản Jakarta tất nhiên không phải là ngoại lệ. Điều tương tự cũng đang xảy ra ở Philippines. Phương Tây và những kẻ tay sai bản xứ của nó đang tấn công, với cùng một “logic” và sự sốt sắng, như Venezuela, Brazil, nhưng đặc biệt là Nga, Trung Quốc và

Iran.

Trung Quốc bị biến thành ngáo ộp, bị quỷ hoá với tên gọi là điều mà họ thực sự muốn trở thành: “Cộng sản” (với các đặc trưng của Trung Quốc), và hiện đang là quốc gia thành công nhất trên Trái đất. Nhưng nó là hoàn toàn không thể chấp nhận được, ở bất kỳ nơi nào ở phương Tây hoặc các quốc gia chư hầu của phương Tây. Tuy nhiên, sự quỷ hoá này vô tình đã thúc đẩy đáng kể sự nổi tiếng của Trung Quốc. Vì sao? Bởi vì ngay cả sâu trong cái bụng đen tối của con thú tư bản và đế quốc – Châu Âu và Bắc Mỹ – những người bình thường luôn thực sự mong muốn một cái gì đó “cánh tả”, một cái gì đó xã hội chủ nghĩa, thậm chí là Cộng sản. Họ được cho là ghét cộng sản, công khai, và đúng là họ như vậy. Nhưng sâu thẳm bên trong, nhiều người vẫn đang khao khát điều đó.

Đế quốc rất biết cách tiến hành chiến tranh tâm lý: để làm mất uy tín của Trung Quốc, nó phải được coi là tư bản. Hay gọi nó là chủ nghĩa đế quốc. Nói nó là “giống như chúng tôi”, bởi “giống chúng tôi” chắc chắn là không tốt. Mọi người trên khắp các lục địa đều ghét “chúng tôi”. Tuyên truyền rằng Trung Quốc không giúp đỡ người dân châu Phi bằng cách xây dựng cơ sở hạ tầng, bệnh viện và trường học (mặc dù đó chính xác là những gì Trung Quốc đang làm, nếu bạn hỏi người châu Phi – điều mà không một tờ báo phương Tây nào bận tâm làm). Phải tuyên truyền rằng Trung Quốc đang là là chỉ vì “lợi ích của riêng họ” và rằng họ chỉ đang “kinh doanh” (một lần nữa, ngày nay, đó vẫn là một từ hàm chứa sự bẩn thỉu, ngoại trừ ở một vài quốc gia “khách hàng” tham nhũng và đặc quyền, bất lực ở Đông Nam Á).

Điều này cũng đúng khi phương Tây nói đến Nga. Chính sách đối ngoại của Nga rõ ràng là chống đế quốc. Về nhiều mặt, đó vẫn là chính sách đối ngoại tốt đẹp của Liên Xô cũ – chủ nghĩa quốc tế, sự công bằng dựa trên chủ nghĩa nhân văn. Các nhà ngoại giao Nga ngày nay đều là những nhà triết học tài giỏi, ăn nói nhẹ nhàng. Phương Tây không bao giờ có thể sánh được với họ. Do đó, nó phải bôi nhọ họ, đất nước của họ và mọi thứ mà họ đại diện. Tổng thống Putin được miêu tả là một người mạnh mẽ và điên rồ thuộc cánh hữu, và Nga là một quốc gia tư bản. Đó là điều hoàn toàn vô nghĩa, vì Nga về nhiều mặt ngày càng giống với đồng minh thân cận của mình – Trung Quốc. Nga dựa trên một nền kinh tế hỗn hợp với điểm nhấn lớn về phúc lợi xã hội, và đây là một quốc gia sẵn sàng che chở và bảo vệ những người bị chủ nghĩa thực dân mới phương Tây đối xử tàn bạo. Nga không chiếm đóng ai, không lật đổ chính phủ của ai. Nga ngày càng tốt, đất nước vững chắc và nhân ái, nhưng càng như vậy, họ càng bị quỷ hoá. Càng hành xử tốt, họ càng bị bôi nhọ, chủ yếu là bị đánh đồng với “tư bản”, “cánh hữu”, “đầu sỏ”. Chà, đó chắc chắn là những lời tuyên truyền tuyệt vời, các nhà giáo dục và sĩ quan tình báo phương Tây chắc chắn biết cách buôn bán!

Syria, ồ, họ được các nhà thuyết pháp phương Tây định nghĩa như thế nào? Họ đang bị bôi nhọ một cách kinh khủng! Họ không bao giờ được gọi bằng cái mà họ thực sự đã tồn tại trong nhiều thập kỷ – một nhà nước xã hội chủ nghĩa theo mô hình A Rập! Đó là một “thể chế” (một thuật ngữ xúc phạm yêu thích của người Anh, mà tôi lại thực sự thích sử dụng để chống lại thể chế quân chủ phát xít Anh, cũ kỹ, thụ động và hiếu chiến của chính họ) liên tục được gắn nhãn hiệu là “độc tài”. Bạn sẽ không bao giờ nghe thấy những cụm từ như “xã hội chủ nghĩa” hay “chủ nghĩa quốc tế” khi phương Tây nói về Syria. Bạn biết tại sao mà? Bởi vì, hãy để tôi nhắc lại một lần nữa, những thuật ngữ này, sâu thẳm bên trong, gợi lên sự đồng cảm đối với mọi người trên toàn thế giới, thậm chí trong tiềm thức của một số người phương Tây.

“Xã hội chủ nghĩa”, “phục vụ nhân dân” – bạn có thể bôi xấu những thuật ngữ nó, nhưng đó lại là điều mà mọi người thực sự mong muốn, và hy vọng trong nhiều thập kỷ và thế kỷ. Đó là những gì mà họ đã chiến đấu, đã chết cho nó, trên các chướng ngại vật – đó là lý tưởng của nhân loại. Một số bản năng hiện vẫn còn đó, trong trái tim của mọi người, hay bạn chỉ nghĩ rằng họ đã hy sinh mạng sống của mình để được phục tùng trước những cá nhân như Macron của Pháp hoặc May của Anh?

Do đó, những người theo chủ nghĩa xã hội, không phải là những người theo chủ nghĩa xã hội giả hiệu ở châu Âu, mà là những người theo chủ nghĩa xã hội và những người Cộng sản chân chính, thường xuyên bị phương Tây gán cho cái tên “dân túy”, “mị dân” và thường, thậm chí là “cánh hữu”.

Những tuyên truyền tiêu cực, hư vô, chán nản này đã làm mờ mắt và hoang mang cho người dân khắp nơi. Nó gọi đen là trắng và trắng là đen, trắng đen lẫn lộn. Nó dán nhãn những người Cộng sản là phát xít, và sau đó tuyên bố rằng những kẻ phát xít và tất cả những người Cộng sản đều giống nhau!

Giờ đây, người dân, ít nhất là những người tiếp xúc nhiều với các phương tiện thông tin đại chúng phương Tây, đã bị tê liệt, họ không thể nhận thức và cam kết về bất cứ điều gì, từ các vấn đề chính trị, lý tưởng cách mạng, và thậm chí ngay trong giao tiếp với nhau. Họ chỉ chạy theo các sự kiện, kiêu ngạo và ích kỷ, trở thành hàng trăm triệu trung tâm nguyên tử hóa của vũ trụ (ngáo mạng, theo cách gọi của dân Việt Nam – người dịch), trong cả cuộc sống cá nhân và trong chính trị. Ở London hay Paris, khỏi cần nói đến New York, nơi những người được cho là ‘”có học thức nhất” tập trung, đáng buồn là những người có điều kiện nhất lại là những kẻ ngụy biện và yếu đuối nhất.

Điều đáng chú ý là ở một số nơi trên thế giới như ở Đông Nam Á, phương Tây đã cố gắng tạo ra một “tầng lớp thượng lưu” trông giống phương Tây nhưng không thực sự giống phương Tây, bằng cách đưa vào một kiểu giáo dục ngu ngốc và rẻ tiền về cái gọi là “giá trị văn hoá mới” (mà tôi sẽ đề cập vấn đề này sớm, trong bài tiểu luận sắp tới). Kết quả là – các quốc gia ngoan ngoãn và vô hồn ngày càng không thể tạo ra bất cứ điều gì mới và đáng kể.

***

Tất cả những điều này, chỉ để ngăn thế giới đi theo bản năng sâu thẳm của mình – lựa chọn chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản.

Bạn thấy đấy, nhiệm vụ của chế độ phương Tây là to lớn: phá vỡ, làm biến thái, lái phản xạ tự nhiên của con người thành phản xạ có điều kiện của loài vật. Bởi vì, bất cứ khi nào mọi người ở bất cứ đâu trên thế giới được trao cho một cơ hội thực sự, họ sẽ bỏ phiếu hoặc đấu tranh cho một loại hình nào đó của chủ nghĩa xã hội hoặc chủ nghĩa cộng sản.

Về cơ bản, tất cả các nước châu Mỹ Latinh luôn lựa chọn chính phủ cánh tả, một cách dân chủ. Nhưng họ đã bị lật đổ bởi phương Tây và những tay sai của chúng. Điều đó đang xảy ra cho đến ngày nay. Hàng triệu người đã chết trong quá trình này.

Ở Châu Phi – chính xác là như vậy. Điều đó bắt đầu với Patrice Lumumba và vụ sát hại anh ta, và nó không bao giờ được dừng lại. Những con quái vật phát xít và những kẻ bị bệnh tâm thần được đưa từ nước ngoài vào, luôn được trả tiền để cai trị.

Châu Á thì sao? Kinh hoàng tuyệt đối: từ Iran theo chủ nghĩa xã hội năm 1950 đến quốc tế chủ nghĩa, Indonesia theo chủ nghĩa cộng sản trước năm 1965, mọi người đều muốn theo chủ nghĩa cộng sản nhưng đều bị sát hại, hãm hiếp và cuối cùng bị cướp đi mọi thứ, bởi phương Tây và các tay sai của nó, những bóng ma địa phương từ thời thuộc địa. Các quốc gia đã chống lại và chiến thắng, như Việt Nam và Trung Quốc, hiện đều khá hơn nhiều so với tất cả các quốc gia khác.

Tất cả mọi người đều mong muốn có chủ nghĩa xã hội, trên toàn thế giới, Trung Đông cũng vậy, và vâng, cả Châu Âu! Do vậy, phương Tây thực sự cần phải có sự kìm kẹp và liên tục tẩy não, để quên rằng các cơ quan tình báo của Hoa Kỳ và Anh đã ngăn cản người châu Âu ở Pháp, Ý và thậm chí là Tây Đức, bỏ phiếu bầu cho những người Cộng sản sau Thế chiến thứ hai. Đức Quốc xã đã được sử dụng để giết hại các ứng cử viên cánh tả. Sau đó, những tên phát xít được di chuyển đến Nam Mỹ, nơi chúng được “nghỉ hưu”, hoặc bắt đầu cộng tác với các chế độ phát xít thân phương Tây. Tôi biết rõ điều đó: cách đây vài thập kỷ, tôi đã gặp và nói chuyện với những con thú vật già được phương Tây cho phép trốn thoát khỏi sự trừng phạt, đem theo những chiếc răng vàng từ các trại tập trung tử thần – đến Paraguay, Argentina, Chile.

Phá hủy niềm khao khát tự nhiên của con người đối với chủ nghĩa xã hội là nhiệm vụ chính của các chế độ phương Tây, dù bất kể nó có thể là “chế độ quân chủ lập hiến” hay “chế độ dân chủ đa đảng”, tất cả đều đã được cài đặt. Kết quả là chúng đã gây ra căn bệnh tâm thần phân liệt toàn cầu. Theo trực giác, mọi người mong muốn điều gì đó thiêng liêng, nhưng họ luôn được cho biết rằng điều đó là sai, và sau đó họ được yêu cầu phải mong muốn điều gì đó khác, theo hướng dẫn, nếu họ không muốn bị trở thành thất nghiệp.

Ngay cả trong tình yêu và tình dục cũng vậy. Chúng ta, những người đàn ông, được chế độ “dạy bảo” rằng cơ thể chúng ta nên khao khát một số kiểu phụ nữ nhất định, phụ nữ được hướng dẫn những loại đàn ông nào mà họ nên mong muốn. Điều này cũng tương tự trong lựa chọn công việc, hoặc cách mọi người sử dụng thời gian rảnh rỗi của họ: họ được hướng dẫn cắm đầu vào điện thoại di động, chơi các trò chơi điện tử biến thái, và học một số điều vô nghĩa ở các trường đại học, chỉ để có được tấm bằng chứng nhận họ là một trong số các công chức tốt trong tương lai của chế độ.

Thực sự, chế độ phương Tây đã làm gì với mọi người? Người lớn, các ông bố và bà mẹ, những cá nhân “được tôn trọng” đang di chuyển ngón tay của họ trên màn hình điện thoại, chơi trò chơi trẻ con với khuôn mặt trẻ ngây ngô, chụp ảnh tự sướng ở mọi góc độ. Nền điện ảnh trí tuệ của châu Âu đã sụp đổ, cũng như văn học. Và mọi người đang cười toe toét như những kẻ ngu ngốc. Và hầu như tất cả mọi người đều đã tự sát, về mặt tâm hồn. Đó rõ ràng là một tình huống “hậu đảo chính”. Nó là bất thường, bệnh lý. Hầu như không có ai hạnh phúc. Mọi người đều chỉ cố gắng giả vờ vui vẻ.

Bạn thấy đấy, từ sâu thẳm bên trong, con người ai cũng ước mơ về một thế giới tốt đẹp hơn, họ thích dấn thân, thậm chí hy sinh bản thân vì những người khác, hoặc cho một lý tưởng, hoặc một cuộc cách mạng.

Sự điên rồ mà phương Tây đã lan truyền, nhằm để cho chủ nghĩa tư bản man rợ và chủ nghĩa thực dân mới của nó vẫn nắm quyền kiểm soát hành tinh, sẽ không thể tồn tại lâu hơn nữa. Chẳng bao lâu, mọi người sẽ nhận ra rằng không có gì vinh quang hơn là xây dựng đất nước của mình, cải thiện điều kiện trên khắp thế giới, làm sạch môi trường của chúng ta, sống để yêu thương và cam kết trọn vẹn với tình yêu đó.

Tuy nhiên, trước đó, để sự thay đổi có thể trở thành hiện thực, thì những lời nói dối phải được phơi bày. Trắng là trắng và đen là đen. Chiến tranh là chiến tranh, hòa bình là hòa bình. Kẻ hung hăng là kẻ gây hấn và nạn nhân là nạn nhân.

Phương Tây đã khiến mọi người trên toàn thế giới tê liệt bằng những lời dối trá bẩn thỉu đáng ghê tởm của nó. Nó nhìn chằm chằm vào con người, giống như một con rắn hổ mang nhìn chằm chằm vào một con chuột nhỏ bé, tội nghiệp.

Chẳng bao lâu nữa, tôi chắc chắn thế giới sẽ trỗi dậy và đòi hỏi sự thật! Với sự thật, sự cân bằng tâm lý sẽ trở lại. Mọi người sẽ học cách ước mơ một lần nữa. Với những giấc mơ, sự điên rồ mà phương Tây đang lan truyền, sẽ được đối mặt. Chủ nghĩa đế quốc sẽ hét lên, tru tréo; nó sẽ cố gắng cắn mọi thứ di chuyển, nhưng tương đối nhanh, nó sẽ mất hết sức mạnh và hy vọng có thể dập tắt giấc mơ cao cả của loài người. Tôi tin vào điều đó. Một lần nữa, hàng triệu người đang sẵn sàng chiến đấu vì điều đó!

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *