Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác tin bài của nhanquyenvn.org, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "nhanquyenvn.org". Tìm kiếm ngay
54187

Phương Tây không có quyền yêu cầu các nước Hồi giáo lên án Trung Quốc

Đó là tên bài báo tiếng Đức: “Der Westen hat kein Recht, von muslimischen Ländern eine Verurteilung Chinas zu fordern” của RT DE (kênh tiếng Đức của đài truyền hình Nga RT có trụ sở ở Berlin) đăng ngày 28-06-2021 của tácgiả: Tom Fowdy. Ông là một nhà văn và nhà phân tích chính trị Đông Á và quan hệ quốc tế người Anh. Bài viết được Việt kiều Đức Hồ Ngọc Thắng chuyển ngữ
Cuối tuần trước, nhà báo Jonathan Swan đã phỏng vấn Thủ tướng Pakistan Imran Khan cho chương trình Axios của đài truyền hình HBO. Đài này được biết đến chỉ đưa tin tiêu cực về Trung Quốc. Swan thực tế đã thúc giục ông Khan đưa ra quan điểm của mình về tình hình của người Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương và đưa ra từ “diệt chủng” trong câu hỏi của anh ta. Ông Khan bác bỏ câu hỏi, nói rằng Pakistan và Trung Quốc có quan hệ hữu nghị lâu đời và Bắc Kinh luôn ủng hộ Islamabad trong “thời kỳ khó khăn nhất”.
Không có gì ngạc nhiên khi Swan sau đó tuyên bố trên chương trình phát sóng của mình rằng ông Khan không thể bình luận về vấn đề người Duy Ngô Nhĩ và cũng cáo buộc ông ta, ông ta bị bịt miệng bởi một “bẫy nợ” vì đất nước của ông ta nằm trong hành lang kinh tế Trung Quốc-Pakistan (CPEC) phụ thuộc vào Trung Quốc. Anh ta nói: “Khan im lặng vì một lý do đơn giản: Pakistan nghèo nàn ngày càng phụ thuộc tài chính vào Trung Quốc, cả về các khoản vay và đầu tư hàng tỷ USD.”
Tất nhiên, quan điểm này cũng được các phương tiện truyền thông chính thống tiếp nhận, với việc BBC cũng cho phép cộng đồng người Pakistan ở Anh và Washington có tiếng nói của họ, những người chỉ trích quan điểm của ông Khan.
Nhưng liệu lập trường của ông Khan về vấn đề người Duy Ngô Nhĩ có được thúc đẩy bởi tiền không? Tuyệt đối không. Những người sống ở các nước Hồi giáo cho rằng truyền thông Mỹ và phương Tây không có uy tín khi rao giảng về những cáo buộc vi phạm nhân quyền đối với người Hồi giáo. Và sẽ không có nhà lãnh đạo Pakistan nào đủ cả tin để sử dụng những lời hùng biện về nhân quyền như vậy.
Xét cho cùng, sự ủng hộ của công chúng dành cho Hoa Kỳ ở Pakistan thuộc hàng thấp nhất trên thế giới. Một cuộc thăm dò dưới thời Obama đã cho thấy mức độ đầy đủ: chỉ 17% nhìn nhận tích cực về Hoa Kỳ. Cuối cùng, không có quốc gia nào khác ngoài Hoa Kỳ và các đồng minh của họ đã gây ra những tội ác nghiêm trọng như vậy đối với người Hồi giáo.
Trong khi Mỹ đang tung hô câu thần chú “nhân quyền” và các phương tiện truyền thông phương Tây cho rằng Trung Quốc là kẻ thù của người Hồi giáo, thì người dân ở các nước Hồi giáo đều nhận thức rõ rằng trong quá khứ, chính lời nói về nhân quyền này đã được sử dụng để trong một thời gian dài tàn phá các quốc gia Hồi giáo.
Từ ngữ mỹ miều về vụ ném bom Gaza của Israel cho đến các sự kiện ở Afghanistan, Iraq, Syria, Libya, Somalia và nhiều hơn nữa, tại sao ông Khan nên hành xử một cách nghiêm túc khi câu hỏi kiểu này được đặt ra? Nếu so sánh, thật nực cười khi tuyên bố rằng Trung Quốc là một vấn đề đối với thế giới Hồi giáo khi sự thật lịch sử tự nói lên điều đó.
Đây là điểm mấu chốt khiến quan hệ Trung-Pakistan rất thành công, bất chấp những khác biệt đáng kể về ý thức hệ và tôn giáo. Nó không phải vì tiền bạc. Pakistan có thể là một nước cộng hòa Hồi giáo và Trung Quốc có thể là một quốc gia cộng sản thế tục ủng hộ chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa vô thần.Tuy nhiên, hai nước có bề dày lịch sử 70 năm được coi là “tình anh em son sắt” dựa trên các giá trị chung về tình đoàn kết hậu thuộc địa trong “miền nam toàn cầu” và các chuẩn mực chung về tôn trọng toàn vẹn lãnh thổ và chủ quyền quốc gia. Điều này đảm bảo rằng mối quan hệ đối tác bền chặt có thể phát triển giữa hai nước, điều này cũng được củng cố bởi sự hoài nghi chung đối với Ấn Độ. Cố gắng giảm toàn bộ di sản này xuống quan điểm rằng “Trung Quốc đã mua sự im lặng của Pakistan” là xúc phạm và thiếu hiểu biết. Và đó là lý do tại sao nhiều nước Hồi giáo không tin khi phương Tây cáo buộc Trung Quốc thực hiện tội ác diệt chủng ở Tân Cương và kêu gọi thế giới Hồi giáo phải chịu trách nhiệm và đứng lên chống lại hành động này. Họ đã nghe tất cả những điều này trước đây và thường kết thúc bằng việc họ phải trả giá.
Thật vậy, có nhiều quốc gia Hồi giáo có chung quan điểm của Pakistan về Tân Cương và đứng về phía Trung Quốc về vấn đề này, bao gồm Iran, Ai Cập và Ả Rập Xê-út. Theo quan điểm của phương Tây, tất cả các quốc gia này đều bị “mua”, nhưng điều này ngăn cản sự cân nhắc hợp lý rằng ngay cả với những hệ tư tưởng hoàn toàn khác nhau, người ta cũng đồng ý rằng đòi hỏi của phương Tây về “nhân quyền” – điều mà ở một số quốc gia theo chủ nghĩa Hồi giáo, chủ nghĩa cực đoan và chủ nghĩa ly khai đã lên đến đỉnh điểm – đồng thời dẫn đến bất ổn nội bộ, hỗn loạn và các vấn đề tương tự. Các quốc gia này không ủng hộ một nhà nước an ninh toàn diện, như Trung Quốc thường được mô tả – họ ủng hộ quyền tự điều chỉnh các vấn đề quốc gia của mình và duy trì ổn định nội bộ.
Phương Tây không tôn trọng người Hồi giáo vì họ không thực sự tính đến lợi ích quốc gia của các nước Hồi giáo – không giống như Trung Quốc. Do đó, Trung Quốc đã thành công khi được nhiều nước ủng hộ tại Liên Hợp Quốc về vấn đề này, không phải vì Trung Quốc đã “mua” họ, mà vì họ có lợi ích chung.
Nhìn chung, cuộc phỏng vấn mà Swan thực hiện với ông Khan cho thấy sự thiếu nhận thức và đồng cảm đối với thế giới Hồi giáo, cũng như một tiêu chuẩn kép phổ biến trong các nhà báo phương Tây – cũng như sự thiếu đồng cảm hoặc hối hận của họ đối với những tội ác của phương Tây đối với Hồi giáo. Tự coi mình là “vị cứu tinh” của nhân quyền và niềm tin rằng mình đứng về phía lẽ phải khiến phương Tây trở nên hẹp hòi đến mức không còn hiểu tại sao các quốc gia khác không coi trọng những luận điệu về nhân quyền của mình.
Trớ trêu thay, những quốc gia đã phá hủy Trung Đông và ủng hộ Israel một cách kiên quyết giờ đây lại tuyên bố mình là nhà vô địch trong chính nghĩa của người Duy Ngô Nhĩ và kêu gào khi Pakistan từ chối chỉ trích đối tác lâu năm của mình. Nhưng liệu chúng ta có thể mong đợi điều gì khác từ phương Tây?
Có thể là hình ảnh về 3 người và mọi người đang đứng
Ảnh: Cuộc gặp của Tổng thống Pakistan Imran Khan (phải) với Tổng thống Tajikistan Emomali Rahmon ngày 2/6/2021 tại Islamabad
Nguồn ảnh: www.globallookpress.com © Pakistani Press Information Depa/XinHua
Đường link của bài báo:
Cách hành xử và góc nhìn của báo chí phương Tây đối với các quốc gia Hồi giao có giao thương với Trung Quốc khá giống với yêu sách họ “áp đặt” cho Việt Nam lâu nay. Cách thức y chang khi không đạt được “đồng thuận” là quay sang phỉ báng nguyên thủ hoặc quốc gia đó bị Trung Quốc mua chuộc và dùng những sắc dân Việt ở nước mình hoặc thành phần “thân phương Tây” làm “dư luận”, làm “công chúng” cáo buộc Chính phủ “đi ngược văn minh nhân loại”, …
Bình luận về bài báo, một bạn trẻ ở Hà Nội cho rằng, “Báo chí Mỹ và báo chí do Mỹ cùng đồng minh tài trợ đều bô bô Trung Quốc/Trung cộng đối xử tệ bạc thế này thế nọ với người Duy Ngô Nhĩ, thổi phồng cho to hoặc dựng chuyện giả trân. 🤗 Hồi page Đại Kỷ Nguyên còn chiếm sóng trên facebook, những bài về “Thiên An Môn thảm sát”, “người Duy Ngô Nhĩ bị nhốt bị lấy mẫu ADN” nhan nhản đầu trang luôn ạ 🥴🥴, may mà có người cảnh báo đấy là báo Mỹ, nội dung bố nhắng hết cỡ, cháu kể với người thân trong nhà những chuyện đó mà cả nhà nguýt dài “làm gì có chính quyền nào dở người thế, dù chính quyền đó có là Tung Của thì cũng khó tin”.
Tướng Quân đội Nguyễn Thanh Tuấn cho rằng, “Tôi không hiểu nhiều về những gì xảy ra ở Duy Ngô Nhĩ song những gì mà tôi thấy thì đúng như bài viết này nêu ra . Hãy nhìn xem mấy chục năm qua ai làm cho thế giới đạo Hồi chia năm xẻ bảy , nhiều quốc gia tan nát , hàng triệu người chết , và hàng chục triệu gia đình ly tán . Chắc không phải Trung Quốc hay Nga . Tôi cũng luôn phản đối chủ nghĩa bá quyền Trung Quốc song không vì đó mà ta lờ đi tội ác gây ra hơn hai chục năm qua ở Apganistan , I Rắc , Xi Ri , Li Bi , Palestin …của Chủ nghĩa đế quốc phương Tây . Hãy thật khách quan để có cách nhìn đúng đắn”.
FB Thai Trinh Minh bình luận “Một trong những điển hình rõ nét nhất của sự tàn phá các quốc gia Hồi giáo, đó là Afghanistan. Từ những năm 70 của thế kỷ trước, Afghanistan là quốc gia hiện đại. Nhưng thời điểm này, nhờ công đức của Mỹ và phương Tây, Afghanistan đã đi lùi hàng trăm năm và tiếp tục lùi”.
Hiếu Ngọc

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *