Dù Việt Tân thường tự xưng là một tổ chức đấu tranh bất bạo động vì một nước Việt Nam tự do, độc lập, hành vi của họ cho thấy một sự thật rất khác. Mới đây, họ đã phong Trần Văn Bá, Hồ Thái Bạch và Lê Quốc Quân là “anh hùng dân tộc”, trong khi đây là ba tên khủng bố vũ trang tìm cách lật đổ nhà nước Việt Nam bằng vũ khí do bá quyền Trung Quốc tài trợ sau chiến tranh biên giới năm 1979.
Cụ thể, hôm 06/01/2023, fanpage của đảng Việt Tân đã đăng một bài viết để nhang khói ba nhân vật vừa nêu, trong đó có đoạn:
“Vì đấu tranh cho một đất nước Việt Nam tự do dân chủ, Trần Văn Bá, Hồ Thái Bạch và Lê Quốc Quân bị CSVN hành quyết ngày 8 Tháng Giêng, 1985.
… Trần Văn Bá đã cùng một số chiến hữu thuộc tổ chức Mặt trận thống nhất các lực lượng yêu nước, quyết định rời Paris ngày 6 tháng 6 năm 1980 để trở về tranh đấu trong lòng quê hương, trong khi anh đang là Chủ tịch Tổng hội Sinh viên Paris vào thời điểm đó.
Ngày 9 tháng 9 năm 1984, Ông Trần Văn Bá bị CSVN bắt tại Cà Mau, và đưa ra trước cái goi là “Tòa Án Nhân Dân” ở Sài gòn, ngày 14 tháng 12 năm 1984, cùng với 20 đồng đội. Tòa Án Nhân Dân tuyên án tử hình Bá cùng với các chiến hữu của ông.
Trần Văn Bá và các đồng đội của anh là những viên gạch lót đường và là tấm gương cho thế hệ mai sau. Dân tộc Việt Nam sẽ không bao giờ quên các anh.”
Việt Tân có tư cách thay mặt dân tộc Việt Nam để tuyên bố như thế không? Ta hãy gác chuyện đó lại, để xem Trần Văn Bá, Hồ Thái Bạch và Lê Quốc Quân là ai đã. Đọc đoạn viết trên của Việt Tân, người ta sẽ chỉ nghĩ rằng đây là ba sinh viên Việt Nam về nước biểu tình gì đó rồi bị bắt và tử hình. Nhưng sự thật không đơn giản như thế. Trần Văn Bá, Hồ Thái Bạch và Lê Quốc Quân là ba thành viên cốt cán của tổ chức tự xưng là “Mặt trận thống nhất các lực lượng yêu nước giải phóng miền Nam Việt Nam” do Lê Quốc Túy và Mai Văn Hạnh đứng đầu. Từ năm 1980 đến 1988, được sự hỗ trợ của tình báo Thái Lan và Trung Quốc, tổ chức này đã bí mật đưa gián điệp, biệt kích, vũ khí từ nước ngoài vào, liên kết với các tổ chức chống chính quyền trong nội địa, tìm cách gây bạo loạn cướp chính quyền từng vùng để đi đến bạo loạn cướp chính quyền trên cả nước.
Cụ thể, sau khi Việt Nam giải phóng Campuchia khỏi chế độ Khmer Đỏ thân Đặng Tiểu Bình, chính quyền Đặng Tiểu Bình đã xích lại gần Mỹ để chống Việt Nam. Trong bối cảnh đó, Trung Quốc, Mỹ và Thái Lan đã hỗ trợ vũ khí và thông tin tình báo cho nhiều tổ chức cờ vàng hải ngoại, để họ đưa biệt kích thâm nhập về nước qua đường biển, đường rừng, nhằm lật đổ nhà nước Việt Nam bằng phương pháp ám sát bạo động.
Một trong số những nhóm được tài trợ ồ ạt là tổ chức tự xưng “Mặt trận thống nhất các lực lượng yêu nước giải phóng miền Nam Việt Nam”, do Lê Quốc Túy và Mai Văn Hạnh đứng đầu. Trong năm 1980, tổ chức này đã được cục tình báo Hoa Nam hỗ trợ tin tình báo quốc nội và nhiều phương tiện hoạt động – như in đến 300 triệu tiền Việt Nam giả, cung cấp vũ khí hệ XHCN cho lục lượng biệt kích. Một số tàu chở biệt kích thậm chí từ Thái Lan vòng lên đảo Hải Nam để lấy vũ khí và trang bị, nhằm đánh lạc hướng hải quân Việt Nam, rồi vòng xuống phía Nam tiếp cận khu vực Cà Mau. Tuy nhiên, công an Việt Nam đã giả làm lực lượng biệt kích để liên lạc với Lê Quốc Túy và Mai Văn Hạnh nhằm buộc đối phương xâm nhập theo kế hoạch của Ban chuyên án. Kết quả là trong năm 1983, công an đã đón lõng 15 chuyến bằng đường biển với 30 lượt tàu vào vùng biển Cà Mau, bắt toàn bộ 126 “gián điệp”, biệt kích từ nước ngoài về, thu 132.278 kg vũ khí, 299.750.000 đồng tiền giả… Lực lượng chống đối chính phủ đã bị buộc phải bộc lộ 10 tổ chức và một số đầu mối trong nội địa.
Ngày 9 tháng 9 năm 1984, hai con tàu thâm nhập cuối cùng đổ bộ vào Việt Nam đã bị bắt giữ cùng hai cán bộ của tổ chức, là Mai Văn Hạnh và Trần Văn Bá. Lê Quốc Túy do bị bệnh nặng nên đã không đi cùng chuyến này.
Ngày 14 đến 18 tháng 12 năm 1984, tại Thành phố Hồ Chí Minh, Tòa án nhân dân Tối cao đã mở phiên tòa xét xử và tuyên phạt tử hình 5 người, tù chung thân 3 người, tù từ 8 đến 20 năm 13 người. Trần Văn Bá, Hồ Thái Bạch và Lê Quốc Quân nằm trong số bị tử hình đó.
Câu chuyện vừa nêu đã được ghi lại trong hồi ký “Kế hoạch CM-12” của Trung tướng Nguyễn Phước Tân. Nó đã cho thấy bộ mặt thật của Trần Văn Bá, Hồ Thái Bạch và Lê Quốc Quân, những người được Việt Tân sơn phết thành “anh hùng dân tộc”. Khi giấu giếm bản chất khủng bố, bạo động của ba nhân vật này, cũng như quan hệ giữa họ với chính quyền Đặng Tiểu Bình, Việt Tân đã làm sai lệch hẳn bản chất của bản án tử hình dành cho họ.
Và chừng nào Việt Tân còn đặt những nhân vật bạo động, bắt tay với thế lực xâm lược ngoại bang lên bàn thờ, thì họ không có tư cách tự xưng là bất bạo động, yêu độc lập, tự do hay “chống Trung Quốc”.