Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác tin bài của nhanquyenvn.org, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "nhanquyenvn.org". Tìm kiếm ngay
27616

Sao lại mượn chuyện Trung Quốc để xin ân xá Trần Huỳnh Duy Thức?

 

Năm 2010, Trần Huỳnh Duy Thức – khi đó là tổng giám đốc Công ty Dịch vụ điện thoại internet OCI – đã bị kết án 16 năm tù với tội danh hoạt động nhằm lật đổ chế độ. Từ đó đến nay, Trần Huỳnh Duy Thức và luật sư đã nhiều lần viết thư xin ân xá. Nỗ lực mới nhất theo hướng này là bức thư mà Ngô Ngọc Trai, luật sư bào chữa của Thức, viết và đăng lên mạng xã hội vào hôm 21/05. Đọc lá thư này, người ta không khỏi thấy buồn cười trước sự lú lẫn và vờ vịt của Ngô Ngọc Trai, Trần Huỳnh Duy Thức, cùng những gương mặt chống chế độ khác.

Đầu thư, Ngô Ngọc Trai kể lể dài dòng về sự trỗi dậy của Trung Quốc, qua những biểu hiện như đưa tàu thám hiểm lên mặt trăng hay sao hỏa. Sau đó, ông ta lập luận rằng để chống Trung Quốc, chính phủ Việt Nam cần “tạo ra một môi trường luận bàn công khai” về nguy cơ Trung Quốc, để “cao mặt bằng kiến thức hiểu biết”, “từ đó tạo ra một bầu không khí trách nhiệm quốc gia”. Trai cho rằng để tạo ra môi trường này, chính phủ nên “khoan dung ngôn luận”, trước hết bằng việc ân xá cho Trần Huỳnh Duy Thức, một người từng có những bài viết dán nhãn “chống Trung Quốc” khi còn chưa đi tù.

Vậy là sau khi viết lòng vòng một mớ lời hay ý đẹp, hô hào quốc thái dân an, Ngô Ngọc Trai đã tiết lộ rằng mình chỉ đang viện cớ này cớ kia để kêu gọi ân xá cho thân chủ! Đây là một lựa chọn rất vụng, vì dễ khiến người đọc có cảm giác mình thiếu chân thành, đem việc công ra làm cái cớ xin xỏ việc tư. Thêm nữa, cái cớ mà Ngô Ngọc Trai viện cũng không thuyết phục. Trong khi anh ta kêu gọi thả lỏng dư luận “chống Trung Quốc” vì lợi ích chung của quốc gia, thực ra nhà dân chửi nào cũng biết rằng họ chỉ lợi dụng khẩu hiệu “chống Trung Quốc” để chống chế độ.

Hãy lấy chính Trần Huỳnh Duy Thức làm ví dụ. Trong những năm gần đây, Thức đã liên tục viết nhiều thư ngỏ kêu gọi chính phủ Việt Nam kết đồng minh với Mỹ, để được Mỹ giúp phát triển và bảo vệ trước Trung Quốc. Thức không quên cảnh báo rằng nếu không làm như vậy, “vận hội nghìn năm” sẽ đi qua, và phương Tây sẽ quay lưng với Việt Nam. Nhưng trong bối cảnh xung đột quốc tế tại khu vực Châu Á – Thái Bình Dương, giải pháp của Thức chẳng khác nào một lựa chọn tự sát, khi biến Việt Nam thành chiến trường nóng của các cường quốc, như số phận mà Ukraine hoặc Syria đã gặp phải. Và sao Thức có thể muốn Việt Nam từ bỏ vị thế độc lập để trở nên lệ thuộc vào Mỹ, sau khi chứng kiến chính quyền Afghanistan sụp đổ ngay khi bị Mỹ bỏ rơi? Ý đồ của Thức vẫn không khác xưa: muốn Việt Nam phụ thuộc vào Mỹ, để những thành phần thân Mỹ như mình có thêm một cơ hội chính trị.

Chính phủ Việt Nam giữ nguyên đường lối độc lập của mình, và quan hệ với phương Tây từ đó đến nay vẫn tốt đẹp. Như vậy, những dự đoán và hù dọa của Trần Huỳnh Duy Thức đã được thực tế chứng minh là sai. Loại dư luận “chống Trung Quốc” kiểu Trần Huỳnh Duy Thức có vẻ lợi bất cập hại, chứ chẳng quá cần thiết như lời Ngô Ngọc Trai. Nếu ông Trai không đồng ý về vấn đề này, hãy nhớ những hậu quả mà luồng dư luận này gây ra cho những doanh nghiệp Đài Loan, Hàn Quốc và Nhật Bản tại Việt Nam trong vụ bạo động năm 2014.

Và trong khi Trần Huỳnh Duy Thức hô hào “thoát Hán”, bản thân anh ta có thật sự “thoát Hán”? Từ năm 2007 đến 2009, Thức đã xây dựng một số nhóm chống chế độ, và tuyển người cho các nhóm này bằng… lá số tử vi. Thức thậm chí còn phân tích tình hình thời cuộc, dự đoán tương lai và xây dựng kế hoạch bằng cách kết hợp Kinh Dịch với Sấm trạng Trình. Thức đặt tên cho blog của mình là Trần Đông Chấn – trong đó chữ “Chấn” là tên một quẻ trong Kinh Dịch. Qua những biểu hiện này, ta thấy rõ Thức đã và đang làm chính trị theo lối săn đón “Thiên mệnh”, theo tập quán thần quyền kiểu Trung Quốc, chứ chẳng chịu áp dụng tư tưởng nhân quyền phương Tây. Nhìn Thức lập nick giả để viết bài tôn Trần Đông Chấn làm “minh chủ”, ta mới thấy đây là một anh đọc quá nhiều truyện Tàu, rồi tưởng mình có số làm vua mà nhầm lẫn.

Với lối làm chính trị như thế, Trần Huỳnh Duy Thức thực ra cũng không có lý tưởng nhân quyền, dân chủ. Những người thực sự theo đuổi lý tưởng đó sẽ không tin rằng công việc chính trị phải vận hành theo số trời định, và cũng không dùng nick ảo để tự tôn mình làm “minh chủ”, dù mình không hề được người dân chọn ra. Chính sự cổ lỗ, ngờ nghệch của các nhà dân chửi đã khiến họ thần tượng Trần Huỳnh Duy Thức, và ảo tưởng rằng những lời bàn tán của mình sẽ giúp ích cho Việt Nam trên Biển Đông. Đây là một điều đáng tiếc cho Ngô Ngọc Trai, có lẽ anh ta đã khá hơn nếu biết bước ra khỏi cái đáy giếng của dư luận dân chửi.

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *