Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác tin bài của nhanquyenvn.org, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "nhanquyenvn.org". Tìm kiếm ngay
23297

TÌNH TRẠNG NGHÈO ĐÓI Ở ANH KHÔNG HỀ THAY ĐỔI TỪ 1975!

Đây là tiêu đề bài báo bằng tiếng Anh ” John Pilger: ‘I spoke to impoverished families in 1975 and little has changed since then'” của nhà báo John Pilger do fb Ngô Mạnh Hùng lược dịch cho thấy tình trạng người nghèo trong xã hội Anh ra sao, Chính phủ có thực sự quan tâm và nâng cao chất lượng cuộc sống cho tầng lớp người khó khăn trong xã hội hay không? Chính phủ đang bảo vệ quyền lợi cho tầng lớp nào?

Một chế độ nhân bản, hướng đến nhân quyền thì trước tiên cần bảo vệ quyền lớp cho bộ phận người yếu thế trong xã hội! Câu này rất quen thuộc khi một số nhà zân chủ Việt ca ngợi giá trị nhân quyền, dân chủ phương Tây và lên án chế độ chính trị Việt Nam hiện nay khi họ vớ được một vài hiện tượng bất công trong xã hội và cảnh trẻ em nghèo đói. Nhưng còn đây chính là nhà báo phương Tây viết về xã hội của họ, ai đúng nhỉ?

===

Khi lần đầu tiên tôi làm phim tài liệu về tình trạng trẻ em nghèo ở Anh, tôi đã bị ấn tượng bởi khuôn mặt của những đứa trẻ mà tôi nói chuyện cùng, đặc biệt là đôi mắt. Hầu hết đều giống nhau: đề phòng, sợ hãi.
Ở Hackney, năm 1975, tôi quay phim gia đình Irene Brunsden. Irene nói với tôi rằng cô ấy đã cho đứa con hai tuổi của mình ăn một đĩa bánh ngô. “Con gái không nói với tôi rằng nó đói, nó chỉ rên rỉ. Khi nó rên rỉ, tôi biết có điều gì đó không ổn”.
“Bạn có bao nhiêu tiền trong nhà?” -Tôi hỏi.
“Năm pence”, cô ấy trả lời.
Irene nói rằng cô ấy có thể phải bán dâm, “vì lợi ích của em bé”. Chồng cô, Jim, một tài xế xe tải không thể làm việc vì bệnh tật, ở bên cạnh cô. Thêm một gánh nặng nhưng họ bên nhau để chia sẻ một nỗi buồn riêng tư.
Đó là những gì nghèo đói gây ra. Theo kinh nghiệm của tôi, thiệt hại của nó giống như thiệt hại của chiến tranh; nó có thể tồn tại suốt đời, lây lan sang những người thân yêu và gây ô nhiễm cho thế hệ sau. Nó gây nguy hiểm cho trẻ em, mang đến một loạt bệnh tật và như Harry Hopwood thất nghiệp ở Liverpool đã nói với tôi, “giống như ở trong tù”.
Nhà tù này có những bức tường vô hình. Khi tôi hỏi cô con gái nhỏ của Harry có bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cháu sẽ được sống một cuộc sống như những đứa trẻ khá giả hay không, đứa bé nói một cách không do dự: “Không”.
Điều gì đã thay đổi 45 năm sau? Thật đáng kinh ngạc, mặc dù nghèo đói được ngụy trang nhiều hơn, vô số trẻ em Anh vẫn phải ôm bụng đói đi ngủ và bị từ chối mọi điều kiện sống một cách tàn nhẫn ..
Điều không thay đổi là nghèo đói là kết quả của một căn bệnh vẫn còn nguy hiểm nhưng hiếm khi được nói đến – bất bình đẳng giai cấp. Nhiều nghiên cứu khác nhau chỉ ra rằng những người phải chịu đựng nghèo đói và chết sớm vì các căn bệnh do chế độ ăn nghèo nàn, nhà ở dưới tiêu chuẩn và các ưu tiên của tầng lớp chính trị và các quan chức “phúc lợi” thù địch với giai cấp lao động. Vào năm 2020, cứ ba trẻ em mẫu giáo ở Anh thì có một trẻ phải sống trong tình trạng nghèo đói.
Khi thực hiện bộ phim gần đây của mình, “Cuộc chiến bẩn thỉu trên NHS”, tôi thấy rõ rằng sự cắt giảm man rợ đối với NHS (hệ thống y tế công cộng của nhà nước) và việc tư nhân hóa nó bởi các chính phủ Blair, Cameron, May và Johnson đã tàn phá những người dễ bị tổn thương, bao gồm chính những nhân viên NHS và gia đình của họ. Tôi đã phỏng vấn một nhân viên NHS được trả lương thấp, người không đủ tiền thuê nhà và buộc phải ngủ trong nhà thờ hoặc trên đường phố.
Tại một cửa hàng thực phẩm ở trung tâm London, tôi nhìn những bà mẹ trẻ lo lắng nhìn xung quanh khi họ vội vã bỏ đi trước những túi thực phẩm, bột giặt và băng vệ sinh hiệu Tesco cũ mà họ không còn đủ tiền để mua, trong khi những đứa con nhỏ của họ đang thèm thuồng nhìn chúng. Điều đó khiến tôi cảm thấy sự hụt hẫng và bất lực không thể tả nổi…
Boris Johnson đã tuyên bố rằng chỉ có dưới 400.000 trẻ em đang phải sống trong cảnh nghèo đói kể từ năm 2010 sau khi Đảng Bảo thủ lên nắm quyền. Đây là một lời nói dối, như Ủy ban Trẻ em đã xác nhận: trên thực tế, đã có thêm 600.000 trẻ em rơi vào cảnh nghèo đói kể từ năm 2012, nâng tổng số trẻ em nghèo vượt quá 5 triệu. Đây, ít ai dám nói, rõ ràng là một cuộc chiến giai cấp về trẻ em.
Johnson có thể là trung tâm bức tranh biếm họa về giai cấp sinh ra để cai trị; nhưng sự “ưu tú” của anh ta không phải là duy nhất. Tất cả các đảng trong Nghị viện, đặc biệt là nếu không phải là Lao động – giống như phần lớn bộ máy hành chính và hầu hết các phương tiện truyền thông – đều có rất ít mối liên hệ với giai cấp “đường phố”: thế giới của người nghèo, của nền kinh tế bong bóng hào nhoáng, của cuộc chiến do một hệ thống tín dụng có thể khiến bạn không còn một xu dính túi, và tuyệt vọng.
Tuần trước, thủ tướng và những người “ưu tú” của anh ta đã cho thấy những ưu tiên của họ nằm ở đâu. Đối mặt với cuộc khủng hoảng sức khỏe lớn nhất trong lịch sử khi nước Anh có số người chết vì Covid-19 cao nhất ở châu Âu và tình trạng nghèo đói đang gia tăng do kết quả của chính sách “thắt lưng buộc bụng” mang tính trừng phạt, anh ta đã công bố 16,5 tỷ bảng Anh cho “chi tiêu quốc phòng”. Điều này khiến Anh, quốc gia có các căn cứ quân sự phủ khắp thế giới như thể đế chế vẫn còn tồn tại, trở thành quốc gia chi tiêu quân sự cao nhất ở châu Âu.
Kẻ thù của xã hội là ai? Đó là nghèo đói và những kẻ áp đặt nó, duy trì nó!
===
Câu hỏi của nhà báo John Pilger có vẻ rất giống với vị trùm sò xã hội cộng sản nhỉ 🙂
Các bạn có thể đọc nguyên bản bài báo tiếng Anh ở link này https://www.mirror.co.uk/news/uk-news/john-pilger-i-spoke-impoverished-23061484
Hiếu Ngọc

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *