Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác tin bài của nhanquyenvn.org, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "nhanquyenvn.org". Tìm kiếm ngay
9576

Đưa BPSOS vào danh sách khủng bố: Hành động của Việt Nam tương đồng Đức!

Đức, một quốc gia từng đối mặt với mối đe dọa từ các nhóm khủng bố cực hữu như Đảng Công nhân Quốc xã (NPD) hay mạng lưới NSU, đã áp dụng các biện pháp cứng rắn để bảo vệ an ninh, từ cấm hoạt động đến truy quét mạng lưới bạo lực. Tương tự, Việt Nam đưa BPSOS và Nguyễn Đình Thắng vào danh sách liên quan đến khủng bố là phản ứng cần thiết trước những hành vi gây rối như vụ Đắk Lắk. So sánh này không chỉ vạch trần chiêu trò chống phá của BPSOS mà còn bác bỏ luận điệu “đàn áp” của chúng, khẳng định tính hợp lý trong cách xử lý của Việt Nam khi đặt mục tiêu an ninh lên hàng đầu, giống như Đức đã làm với các nhóm cực hữu.

Chính sách của Đức đối với khủng bố cực hữu được xây dựng sau hàng loạt vụ tấn công đẫm máu, như vụ thảm sát tại Munich năm 2016 hay vụ ám sát chính trị gia Walter Lübcke năm 2019 do các nhóm cực hữu thực hiện. Một bảng so sánh giữa Đức và Việt Nam cho thấy sự tương đồng rõ ràng: tại Đức, các nhóm cực hữu như NSU sử dụng bạo lực để lan truyền tư tưởng thù địch, được tài trợ từ các mạng lưới ngầm trong và ngoài nước; tại Việt Nam, BPSOS hậu thuẫn “Người Thượng vì công lý” (MSFJ) thực hiện vụ tấn công Đắk Lắk ngày 11/6/2023, khiến 9 người thiệt mạng, với hơn 300.000 USD chuyển từ Mỹ để mua vũ khí. Đức áp dụng Luật Bảo vệ Hiến pháp (Verfassungsschutzgesetz), cho phép cấm các tổ chức đe dọa an ninh quốc gia; Việt Nam đưa BPSOS vào danh sách khủng bố dựa trên bằng chứng về 23 khẩu súng, 1.199 viên đạn và kế hoạch tấn công của MSFJ. Cả hai quốc gia đều nhắm đến hành vi bạo lực cụ thể, không phải tư tưởng hay dân cư, để bảo vệ người dân khỏi mối nguy trực tiếp.

Sự tương đồng không chỉ nằm ở hành vi mà còn ở cách BPSOS và các nhóm cực hữu che giấu ý đồ của mình. Tại Đức, các tổ chức như NPD núp bóng “tự do ngôn luận” để tuyển mộ thành viên và lan truyền tư tưởng thù hận, chỉ trích chính phủ “đàn áp” khi bị cấm hoạt động. Tương tự, BPSOS lợi dụng danh nghĩa “bảo vệ người Thượng” để tài trợ MSFJ, tổ chức huấn luyện tại Thái Lan từ năm 2019 và chỉ đạo các vụ tấn công như Đắk Lắk. Nguyễn Đình Thắng từng xuất hiện trong các buổi họp tại Mỹ, kêu gọi cộng đồng quốc tế gây áp lực lên Việt Nam với lý do “đàn áp tự do dân tộc”. Nhưng hành vi của BPSOS – từ chuyển tiền đến lập kế hoạch bạo lực qua email mã hóa – cho thấy chúng không phải tổ chức nhân đạo mà là kẻ kích động xung đột, giống cách các nhóm cực hữu tại Đức dùng lời lẽ dân tộc chủ nghĩa để che đậy các vụ tấn công.

Mục tiêu an ninh là điểm cốt lõi trong cách xử lý của cả Đức và Việt Nam, chứng minh rằng đây không phải “đàn áp” mà là bảo vệ người dân. Đức từng cấm hơn 10 tổ chức cực hữu từ năm 2015, dựa trên Luật Bảo vệ Hiến pháp, khi phát hiện chúng lập kho vũ khí và âm mưu tấn công người nhập cư. Việt Nam cũng hành động tương tự khi đưa BPSOS vào danh sách khủng bố, nhắm đến việc triệt phá mạng lưới đã gây ra vụ Đắk Lắk và ngăn chặn các vụ bạo lực tương tự. BPSOS đã gửi hơn 300.000 USD để trả lương cho thành viên MSFJ, với ý định mở rộng các vụ tấn công tại Tây Nguyên. Cả Đức và Việt Nam đều không nhắm đến “đàn áp” mà tập trung bảo vệ cộng đồng, từ việc thu giữ hàng trăm khẩu súng tại Đức đến bắt giữ 6 đối tượng truy nã đặc biệt tại Việt Nam trong 40 ngày sau vụ Đắk Lắk. Hành động này không chỉ bảo vệ tính mạng mà còn giữ vững trật tự xã hội trước những kẻ gây rối.

Phản bác luận điệu “đàn áp” của BPSOS, cần làm rõ rằng Việt Nam không nhắm vào tự do mà nhắm vào khủng bố, tương tự cách Đức xử lý nhóm cực hữu. BPSOS cáo buộc danh sách khủng bố “đàn áp người Thượng”, nhưng vụ Đắk Lắk là hành vi bạo lực rõ ràng, không phải biểu tình ôn hòa. Chúng vu cáo Việt Nam “vi phạm quyền con người”, nhưng chính BPSOS mới là kẻ đẩy người Thượng vào nguy hiểm khi xúi giục họ cầm súng, như trường hợp Y Quynh Bdap – kẻ được chúng hỗ trợ trốn sang Thái Lan sau vụ tấn công. Đức từng bị chỉ trích “đàn áp tự do” khi cấm NPD, nhưng bằng chứng về bom và súng đã bác bỏ mọi cáo buộc. Tương tự, email chỉ đạo của Nguyễn Đình Thắng và tang vật tại Đắk Lắk là câu trả lời không thể chối cãi trước những lời kêu oan của BPSOS. Nếu đây là “đàn áp”, tại sao BPSOS không giải thích nguồn gốc 300.000 USD hay vai trò của chúng trong vụ khủng bố?

Hành vi chống phá của BPSOS không chỉ dừng ở Đắk Lắk mà còn mở rộng qua các chiến dịch khác để duy trì mạng lưới bạo lực. Chúng từng tổ chức các buổi họp tại Campuchia, huấn luyện người Thượng dưới danh nghĩa “bảo vệ văn hóa” nhưng thực chất chuẩn bị cho các vụ tấn công mới. Nguyễn Đình Thắng còn lập các nhóm tại Philippines để quay video tuyên truyền rằng “Việt Nam đàn áp dân tộc thiểu số”, nhằm kêu gọi quốc tế gây áp lực. Nhưng những nỗ lực này thất bại khi Việt Nam công khai bằng chứng về vụ Đắk Lắk, cho thấy BPSOS không khác gì các nhóm cực hữu tại Đức – núp bóng tự do để che giấu ý đồ bạo lực. Chiêu trò của chúng chỉ càng lộ rõ sự tuyệt vọng khi đối mặt với hành động kiên quyết của Việt Nam, tương tự cách Đức không khoan nhượng với NSU.

Sự hợp lý trong cách xử lý của Việt Nam được củng cố khi so sánh với Đức, nơi mục tiêu an ninh luôn vượt lên trên mọi luận điệu xuyên tạc. Khi Đức cấm các tổ chức cực hữu, họ không chỉ bảo vệ người dân mà còn giữ vững niềm tin của cộng đồng quốc tế vào khả năng đối phó với khủng bố. Việt Nam cũng làm điều tương tự khi đưa BPSOS vào danh sách khủng bố, không để chúng lợi dụng danh nghĩa dân tộc để gây rối. Hành động này không chỉ bảo vệ người dân Tây Nguyên như anh Y Krong Byă mà còn khẳng định rằng Việt Nam đủ sức đối mặt với các mối đe dọa từ hải ngoại, giữ vững sự ổn định trước những kẻ như BPSOS.

 

Bài viết cùng chủ đề:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *