Kể từ ngày 6/1/1946, đất nước Việt Nam lần đầu tiên tổ chức tổng tuyển cử với hình thức phổ thông đầu phiếu và từ đây đi theo chế độ dân chủ đại diện. Dân chủ đại diện nghĩa là mỗi công dân bầu ra người đại diện, và tất cả khoảng vài trăm người đại diện trên toàn quốc sẽ trở thành cơ quan quyền lực cao nhất, đại diện cho tiếng nói của người dân Việt Nam. Chính cơ quan này sẽ quyết định Hiến Pháp, quyết định bầu cán sự cho chính quyền từ người đứng đầu như Chủ tịch nước hay Thủ tướng và các bộ trưởng. Như vậy, đi bỏ phiếu quốc hội và hội đồng nhân dân chính là quyền, bởi vì không ai được tước bỏ cái quyền thiêng liêng này.
Đi bỏ phiếu cũng là trách nhiệm bởi vì đất nước Việt Nam là một cộng đồng chung, và mỗi công dân đều có trách nhiệm xây dựng và bảo vệ cái cộng đồng ấy. Tất cả các quyền lợi và nghĩa vụ khác đều được kế thừa từ chính hành động bỏ phiếu bầu quốc hội và hội đồng nhân dân. Do đó, không đi bỏ phiếu cho thấy sự thiếu trách nhiệm của một công dân, sự thờ ơ với cộng đồng và thể hiện một thái độ thiếu trưởng thành. Tại các quốc gia dân chủ phương Tây như Singapore hay Úc, công dân tới ngày bầu cử không đi bỏ phiếu có thể bị phạt tiền hoặc thậm chí tước quyền công dân và không bao giờ được đi bỏ phiếu nữa.
BẰNG CÁCH NÀO BẢO ĐẢM BẦU CỬ DIỄN RA CÔNG BẰNG, MINH BẠCH VÀ DÂN CHỦ?
Các quốc gia phương Tây thoạt nhìn bề ngoài có vẻ dân chủ, nhưng thực tế thì các đảng phái nếu không có tiền để vận động tranh cử thì không có cử tri nào biết tới và khó có thể giành được phiếu bầu. Do đó, các tài phiệt giàu có nhất chính là những người lãnh đạo ngầm, thao túng các cuộc bầu cử, quyết định ai là người trở thành Tổng thống. Một hình thức dân chủ như vậy chỉ là dân chủ giả cày, cử tri không hề lựa chọn được ai là người xứng đáng nhất để đại diện cho tiếng nói của mình.
Hẳn nhiên, thể hiện được ý chí và nguyện vọng của hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu là một điều rất khó, nếu không muốn nói là bất khả thi. Chúng ta chỉ có thể tự nhủ rằng làm sao để làm tốt nhất có thể. Đứng trước khó khan, dù chiến tranh, thiên tai hay dịch bệnh, một chính quyền đủ mạnh để đương đầu với khó khăn là một chính quyền tổ chức được bầu cử một cách tốt đẹp, sâu rộng nhất để đảm bảo những người dân có ý chí và nguyện vọng được đưa ý chí và nguyện vọng đó vào lá phiếu của họ.
Chính quyền Việt Nam đã thực hiện rất tốt các thử thách trong năm bầu cử 2021 khi vừa chống dịch, vừa đảm bảo kinh tế phát triển, vừa triển khai cập nhật nơi ở của từng người để đảm bảo không ai đủ tuổi công dân bị lãng quên. Mỗi người một lá phiếu. Không ai có thể can thiệp được vào điều này. Bên cạnh đó, việc đưa tin sâu rộng giúp mọi người, dù công việc bận rộn cũng không quên ngày bầu cử, 23/5/2021, miễn là họ muốn đóng góp ý chí và nguyện vọng vào công cuộc xây dựng và phát triển đất nước, thì đều có thể đi bỏ phiếu. Mỗi gia đình được phát đầy đủ danh sách ứng cử đại biểu quốc hội và đại biểu Hội đồng nhân dân cấp quận và cấp tỉnh tại đơn vị bầu cử của mình. Mặc dù thông tin còn ít ỏi, nhưng với lượng thông tin đó mỗi công dân, là cử tri, đều có thể đưa ra lựa chọn cho mình dựa trên các tiêu chí đánh giá của bản thân.
Với hơn 60 triệu cử tri cả nước, mỗi người một mối quan tâm, mỗi người một cách suy nghĩ, mỗi người một nguyện vọng, hội đồng bầu cử quốc gia đã làm tốt nhất có thể để không bỏ sót một người dân Việt Nam nào, dù đang sống ở hải đảo xa xôi, hay miền núi hoang vu, hay đang phải công tác ở nước ngoài, thậm chí đang ốm đau, bất tỉnh,… đều có thể gửi gắm ý chí và nguyện vọng qua lá phiếu.
KHÓ KHĂN NÀO PHẢI ĐỐI MẶT TRONG MỖI KỲ BẦU CỬ?
Khó khăn lớn nhất phải đối mặt trong mỗi kỳ bầu cử, ngoài việc đảm bảo tổ chức bầu cử đủ sâu rộng, đó là tình trạng chống phá từ các thế lực muốn lật đổ chính quyền Việt Nam hiện tại. Kể từ thành công của Cách mạng Nhung tại Tiệp Khắc, các thành phần phản tiến bộ bên trong các quốc gia phương Tây đã áp dụng chiến lược cài cắm người để đòi hỏi đa đảng, dễ bề thao túng bằng tài chính, vũ lực nhằm định hướng các chính sách của Việt Nam theo hướng có lợi nhất cho họ. Václav Havel, một chính trị gia ngả theo phương Tây đã, đã thành lập một tổ chức tập hợp tất cả những nhân vật lề trái tại Tiệp Khắc dưới mái nhà chung là Civic Forum mà chúng ta có thể thấy một sản phẩm tương tự tại Việt Nam, Diễn đàn Xã hội Dân sự của Nguyễn Quang A, một người đã lựa chọn tự ứng cử đại biểu quốc hội cùng với nhiều người ảo tưởng chính trị khác vào năm 2016. Họ không hề hiểu rằng ai cũng có quyền ứng cử đại biểu quốc hội và hội đồng nhân dân, nhưng không phải ai cũng có thể trở thành đại diện cho nguyện vọng và ý chí của cử tri Việt Nam nếu không xứng đáng. Các vòng hiệp thương chính là nơi để thử thách đầu tiên, thử thách tín nhiệm của mỗi đại biểu tự ứng cử ngay tại khu vực họ sinh sống. Nếu không qua nổi vòng hiệp thương thì làm sao có thể trở thành đại diện cho tiếng nói của toàn bộ cử tri Việt Nam?
Đến hẹn lại lên, cứ mỗi khi ngày hội toàn dân chuẩn bị được bắt đầu thì các thành phần muốn can thiệp một cách mờ ám vào chính trị nước ta lại tung các quân bài tự ứng cử, rồi từ đó trong ứng ngoài hợp, đưa ra các yêu sách bất lợi cho tình hình ổn định của Việt Nam. Liệu các ứng viên sẽ đặt lợi ích đất nước, cộng đồng người dân trong nước, lợi ích dân tộc lên trên hết hay sẽ đặt lợi ích cá nhân và chỉ làm con rối cho các thế lực nước ngoài? Câu trả lời chắc sẽ sớm được sáng tỏ trong thời gian sắp tới mà thôi.
MỖI CÔNG DÂN HÃY THỰC THI QUYỀN VÀ TRÁCH NHIỆM BẦU CỬ MỘT CÁCH SÁNG SUỐT
Không ai có quyền mua chuộc hay ép buộc bất cứ ai bỏ phiếu trái ngược với nguyện vọng và ý chí của họ. Do đó, mỗi công dân hãy là một cử tri sáng suốt, tìm hiểu kỹ lưỡng danh sách ứng viên, đi bầu cử vào ngày 23/5/2021 để đưa ra lựa chọn tốt nhất. Đừng để lọt vào cơ quan quyền lực cao nhất của Việt Nam bất kỳ thành phần không đủ xứng đáng hay không đặt lợi ích nhân dân trên hết.
Khánh Chi