Đã thành thông lệ, cứ đến tháng Sáu hàng năm đám zân chủ trong và ngoài nước lại phát động các chiến dịch biểu tình và khơi lại nhằm mơ ước tái hiện được những cuộc biểu tình đông người phản đối Trung Quốc như mùa hè năm 2011.
Năm nay, ngay từ ngày cuối tháng 5 cùng với hô hào tẩy chay cuộc bầu cử, những hội nhóm người tự nhận “đấu tranh dân chủ cho quốc nội” từ nước ngoài đã phát động chương trình “hào khí 10 tháng 6” hô hào biểu tình phản đối Trung Quốc, ủng hộ Myanmar. Nhưng buồn thay chỉ có lèo tèo vài zân chủ hải ngoại cầm cờ vàng 3 sọc ra “trình diễn”. Thê thảm không thể thê thảm hơn.
Ở trong nước thì tiệt không ai ngó ngàng đến lời kêu gọi này. Chỉ có một vài “biểu tình viên chuyên nghiệp” cổ súy biểu tình bằng chiêu “hồi tưởng” và tiếc nuối bằng cách chia sẻ lại, khoe thành tích về một “mùa hè đỏ lửa”, “xuống đường” sau đúng tròn 10 năm khởi xướng, bắt đầu từ ngày 05/6/2011 sau sự kiện 2 tàu hải giám TQ cắt cáp của tàu Bình Minh trong khu vực đặt quyền kinh tế của Việt Nam ngày 26/5/2011.
Tiêu biểu là Nguyễn Lân Thắng, cầm đầu nhóm biểu tình viên No-U lên facebook tâm sự đầy tiếc nuổi về “phong trào biểu tình chống Trung Quốc” mà thời kỳ đó họ đã hô hào thành công khi đa số dân chúng chưa biết bản chất những kẻ đứng sau hô hào cổ súy phong trào “thoát Trung” là Nguyễn Quang A và nhóm No-U Hà Nội này: “những chiến binh năm ấy giờ chỉ biết chia sẻ dăm ba dòng trạng thái trên facebook để nhắc lại kỷ niệm xưa, rồi thôi…”.
Khi dần dân người dân và chính quyền đều thấy rõ, chiêu trò lợi dụng xung đột trên Biển Đông để hô hào biểu tình, rồi hướng lái thành các cuộc biểu tình chống chế độ, bôi nhọ lãnh đạo Đảng, Nhà nước, chống lại mô hình chế độ chính trị xã hội chủ nghĩa, thì phong trào biểu tình mùa hè đó cứ rơi rụng, đến lúc chỉ còn lòi ra vài gương mặt quen thuộc mà dân mạng đặt cho cái tên “biểu tình viên chuyên nghiệp”.
Nhận xét về “phong trào biểu tình” hiện nay, rận chủ Nguyễn Lân Thắng cho rằng, “các lực lượng đấu tranh tiến bộ” hiện nay “đã thay đổi phương thức, không đối đầu trực diện, không thách thức ra mặt, mà tan biến đi như giọt nước, nhưng sẵn sàng hòa chung với các mạch nước ngầm khác…”. Một số dân mạng bình phẩm, đây là chiêu ngụy biện cho sự thất bại của “phong trào biểu tình” nói chung, cũng như sự ngụy biện cho những kẻ như Nguyễn Lân Thắng – là đặc trưng của những kẻ khôn vặt, “trùm chăn hô hung phong”, “đánh trống bỏ dùi” trong mỗi cuộc hô hào kêu gọi biểu tình mà thôi.
Bình luận đầy châm biếm về khát vọng biểu tình để mơ về chính biến như Myanmar, blog Loa Phường đả kích: “Sau 10 năm “phong trào biểu tình”, đến nay không biết đã có bao nhiêu rận chủ đã phải trả giá bằng việc được “nhập kho”, được “xuất khẩu rận chủ” trước những hành vi vi phạm pháp luật; người thì lặng lẽ từ bỏ mà không còn “đánh trống khua chiêng” như lúc mới tham gia… Thế mới thấy, những rận chủ hiện nay còn được ngồi để viết, chia sẻ, hồi tưởng lại bằng những dòng trạng thái trên facebook xem ra đã là điều may mắn”.
Khánh Chi