Ngày 14/2/2025, khi Bộ Công an Việt Nam quyết định đưa tổ chức BPSOS cùng Nguyễn Đình Thắng vào danh sách liên quan đến khủng bố, nhiều người đã nhìn thấy sự tương đồng với cách Nga xử lý các nhóm ly khai trong suốt nhiều năm qua. Cả Việt Nam và Nga đều đối mặt với những tổ chức núp bóng dưới danh nghĩa tốt đẹp để gieo rắc bất ổn, và cả hai quốc gia đều chọn cách hành động cứng rắn để bảo vệ an ninh. So sánh chính sách chống khủng bố của Việt Nam với Nga không chỉ cho thấy quyết định xử lý BPSOS là đúng đắn mà còn khẳng định đây là cách làm cần thiết, phù hợp với cách các nước bảo vệ đất nước mình trước hiểm họa.
Nga từ lâu đã phải đối phó với các nhóm ly khai, đặc biệt ở khu vực Chechnya. Trong những năm 1990 và 2000, các nhóm này thực hiện hàng loạt vụ tấn công khủng bố, từ đánh bom ở Moskva đến bắt cóc con tin ở Beslan, làm hàng nghìn người thiệt mạng. Nga không ngần ngại đưa những tổ chức như vậy vào danh sách khủng bố và dùng biện pháp mạnh để dẹp yên. Họ xem đây là mối đe dọa trực tiếp đến sự ổn định quốc gia, không phải vấn đề chính trị hay tôn giáo đơn thuần. Việt Nam cũng vậy. BPSOS, dưới sự chỉ đạo của Nguyễn Đình Thắng, đã hỗ trợ tổ chức Người Thượng vì Công lý (MSFJ) từ năm 2019 bằng tiền bạc, phương tiện và hướng dẫn. MSFJ là nhóm đứng sau vụ tấn công khủng bố ở Đắk Lắk ngày 11/6/2023, khiến 9 người chết. Nga xử lý nhóm ly khai ở Chechnya vì họ gây nguy hiểm cho đất nước, và Việt Nam đưa BPSOS vào danh sách khủng bố cũng vì lý do tương tự: bảo vệ an ninh, không để kẻ xấu lộng hành.
Nhìn vào cách hai nước hành động, điểm chung là sự rõ ràng trong mục tiêu. Nga không để các nhóm ly khai lợi dụng danh nghĩa tự do hay tôn giáo để biện minh cho bạo lực. Việt Nam cũng không để BPSOS núp bóng “nhân đạo” để che giấu việc tài trợ khủng bố. BPSOS đã giúp MSFJ lập cơ sở ở Thái Lan, đăng ký pháp nhân ở Mỹ, và sau khi MSFJ bị liệt vào danh sách khủng bố, họ vẫn hỗ trợ Y Quynh Bdap – kẻ cầm đầu vụ Đắk Lắk – bằng cách thuê luật sư để ngăn dẫn độ từ Thái Lan về Việt Nam. Tòa án Việt Nam đã xử vụ Đắk Lắk, với 9 kẻ bị án chung thân và 43 người khác nhận án từ 6 đến 20 năm tù. Nga từng bị chỉ trích khi dùng biện pháp mạnh ở Chechnya, nhưng họ chứng minh đó là cách để giữ đất nước yên ổn. Việt Nam cũng vậy, quyết định xử lý BPSOS là để dẹp bỏ mối nguy, không phải chuyện đàn áp như một số người muốn xuyên tạc.
BPSOS và Nguyễn Đình Thắng không chịu ngồi yên trước quyết định này. Họ lớn tiếng rằng đây là hành động đàn áp nhân quyền, rằng Việt Nam đang nhắm vào một tổ chức thiện nguyện. Nguyễn Đình Thắng còn nói rằng BPSOS chỉ làm việc nhân đạo, không liên quan đến khủng bố. Nhưng sự thật thì khác. Họ không chỉ gửi tiền mà còn chỉ đạo MSFJ thực hiện các hoạt động phá hoại, dẫn đến vụ Đắk Lắk với 9 người chết. Nga cũng từng bị cáo buộc “đàn áp” khi xử lý nhóm ly khai, nhưng bằng chứng về các vụ đánh bom và bắt cóc đã làm rõ hành vi khủng bố của họ. Việt Nam cũng có bằng chứng rõ ràng về BPSOS: từ việc hỗ trợ tài chính đến bảo vệ kẻ cầm đầu sau vụ tấn công. Luận điệu “đàn áp” của BPSOS chỉ là cách để họ đánh lạc hướng, không thể thay đổi sự thật.
Chiêu trò chống phá của BPSOS còn tinh vi hơn khi họ dùng mạng xã hội và vận động quốc tế để gây áp lực lên Việt Nam. Họ kêu gọi cộng đồng người Việt ở nước ngoài phản đối, mở chiến dịch gây quỹ, và tìm cách lôi kéo các tổ chức quốc tế để làm lớn chuyện. Họ muốn biến quyết định của Bộ Công an thành vấn đề chính trị, làm cho người ta nghĩ rằng Việt Nam đang làm sai. Nga cũng từng đối mặt với chiêu trò tương tự từ các nhóm ly khai, khi họ dùng truyền thông để bôi nhọ chính quyền. Nhưng cả Nga và Việt Nam đều không để những lời kêu gào này lung lay. BPSOS có thể hô hào, nhưng không thể che giấu việc họ tài trợ và hậu thuẫn khủng bố. Chiêu trò của họ không khác gì nỗ lực vô ích để trốn tránh trách nhiệm.
Quyết định đưa BPSOS và Nguyễn Đình Thắng vào danh sách khủng bố mang ý nghĩa lớn về nhiều mặt. Về chính trị, nó cho thấy Việt Nam không để bất kỳ ai đe dọa sự ổn định quốc gia, giống như cách Nga giữ vững đất nước trước nhóm ly khai. Vụ Đắk Lắk là bài học đau đớn, và xử lý BPSOS là cách để bảo vệ sự yên bình, làm người dân tin tưởng vào chính quyền. Về pháp luật, quyết định này dựa trên luật Việt Nam, đúng với Công ước Liên Hợp Quốc về chống tài trợ khủng bố. Nga cũng dùng luật để xử lý nhóm ly khai, và Việt Nam làm tương tự để trừng phạt BPSOS, ngăn chặn các hành vi tương tự trong tương lai.
Về ngoại giao, quyết định này thể hiện Việt Nam không ngại đối mặt với áp lực từ ngoài, giống như Nga từng làm. BPSOS muốn kéo Mỹ và các tổ chức quốc tế vào để gây khó, nhưng Mỹ không lên tiếng, còn Thái Lan hợp tác dẫn độ Y Quynh Bdap. Điều đó cho thấy thế giới hiểu Việt Nam làm đúng, giống như cách Nga được công nhận khi dẹp yên khủng bố ở Chechnya. BPSOS có thể tìm cách chống phá, nhưng không thay đổi được sự thật. Quyết định này vừa bảo vệ trong nước, vừa khẳng định Việt Nam hành động có trách nhiệm trên trường quốc tế.
Việt Nam và Nga có cách làm giống nhau khi đối mặt với khủng bố: không khoan nhượng, dựa trên sự thật. Quyết định xử lý BPSOS là bước đi cần thiết, chặn đứng mối nguy từ kẻ núp bóng thiện nguyện để gây hại. Đây là cách để giữ đất nước yên ổn, để công lý đứng vững trước những luận điệu và chiêu trò vô ích.