Huy Luân là một ca sĩ trẻ hiếm hoi lựa chọn dòng nhạc cách mạng để theo đuổi. Với anh, dòng nhạc này chưa bao giờ lỗi thời và luôn có sức sống mãnh liệt trong lòng khán giả.
Hiện nay, các chương trình âm nhạc thường chọn dòng nhạc thịnh hành, theo phong trào của giới trẻ, còn đất diễn cho nhạc cách mạng rất ít. Ðiều này có phải là một thiệt thòi của các nghệ sĩ theo đuổi dòng nhạc này không?
– Mỗi một dòng nhạc đều có lợi thế, khán giả là người thưởng thức và họ có quyền “nuông chiều” cảm xúc của bản thân. Tuy nhiên, cái gì nghe hoài cũng có thể sinh ngán. Tôi tin rằng, nhạc cách mạng không phải không có đất diễn mà do chúng ta đã ở trong thời đại mới thì cần tìm cái mới. Các bài hát nhạc cách mạng vẫn có thể được làm mới và thể hiện bởi những người trẻ, nhưng giá trị cũ vẫn nên được trân trọng. Chúng ta cần để khán giả trẻ tiếp cận được dòng nhạc này bằng một cách truyền tải khác chứ không phải hoàn toàn “đóng khung” theo cách truyền thống.
Đăng quang ngôi vị Á quân “Tôi là người chiến thắng”, Huy Luân được mọi người biết đến, nhưng để bước lên một vị trí cao hơn hiện tại, dường như là khó. Có phải một phần do dòng nhạc của Huy Luân hát quá đặc thù?
– Từ sau cuộc thi, tôi thừa nhận bản thân được khán giả biết đến nhiều hơn. Nhưng thành công của một ca sĩ không hoàn toàn phụ thuộc vào danh hiệu người ấy đạt được mà bằng việc vạch định hướng đi của mình sau khi bước ra từ cuộc thi ấy. Tôi là một người làm việc theo cảm tính, cái gì thích là sẽ làm mà không ngại cực khổ hay tốn kém ra sao. Nhưng để vạch định một chiến lược lâu dài, có lẽ đó không phải sở trường của mình. Tôi yêu nhạc cách mạng, tiền chiến và cứ thế rung mic theo từng ca khúc ấy. Tôi thấy mình thoải mái và sảng khoái khi hát những dòng nhạc này. Tôi vẫn mong sau này mình sẽ tìm được một người quản lý và một êkíp để có thể phát triển hơn trong tương lai.
Có không ít ca sĩ trẻ làm mới và cả “phá cách” với dòng nhạc cách mạng. Theo Huy Luân việc đổi mới có làm “mất chất” của dòng nhạc này không?
– Thời đại mới, chúng ta cần có cách tiếp cận mới. Nhạc cách mạng vốn đã rất hay rồi nhưng không thể cứ lấy lối hòa âm cũ áp dụng vào thị trường âm nhạc bây giờ. Tuy nhiên, việc phá cách phải là sáng tạo chứ không phải là “thảm họa”. Chúng ta đang bị nhầm lẫn giữa 2 khái niệm ấy. Vì vậy, bản thân tôi ủng hộ sự sáng tạo, nhưng không cổ xúy cho việc làm biến chất dòng nhạc này.
Là một nghệ sĩ trẻ lại chọn dòng nhạc này để biểu diễn, anh có gặp khó khăn gì không?
– Tôi hoàn toàn không có áp lực nào cả. Tôi hát nhạc cách mạng theo cách, cảm nhận của mình. Tôi cũng chọn lựa các ca khúc có tình ca trong đó để hợp với giọng của mình nên không lo bị so sánh. Quan trọng là mình thấy thoải mái khi hát chứ không phải gò bó theo một khuôn mẫu nào hết. Mỗi nghệ sĩ đều có một phong cách riêng và cốt lõi là vẫn giữ lại chất hào sảng, gợi lên tinh thần yêu nước trong từng ca khúc.
Theo quan điểm của anh, ưu thế của dòng nhạc cách mạng là gì? Nếu so sánh với các dòng nhạc khác hiện nay, anh có nghĩ rằng nhạc cách mạng bị “lép vế” không?
– Nhạc cách mạng thể hiện cả một thời kỳ lịch sử hào hùng của đất nước. Mang tính lịch sử thì cần được bảo tồn và gìn giữ để không bị mất gốc, nhất là các bạn trẻ dễ bị ảnh hưởng bởi văn hóa ngoại lai. Nếu nói nhạc cách mạng bị “lép vế”, lỗi thời trong thị trường âm nhạc thì chưa chính xác. Dòng nhạc cách mạng có một sức sống mãnh liệt.
Anh có đủ yếu tố để trở thành một ca sĩ nổi tiếng nhưng lại chọn một lối đi khác. Có bao giờ anh thấy tiếc không?
– Chưa bao giờ. Bạn có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng quan trọng là bạn có vui với số tiền bạn kiếm được hay không.
Nhiều người nói nếu biết cách tiếp cận, nhạc cách mạng vẫn có thể đến gần với khán giả trẻ. Ðiều đó có khó không, với giới trẻ hôm nay?
– Khó, bởi để các bạn trẻ nghe thì dễ nhưng để đọng lại trong lòng họ là điều không phải ai cũng làm được. Nhưng cái gì khó mà mình chinh phục được mới cảm thấy hạnh phúc. Tôi và các nghệ sĩ theo dòng nhạc này vẫn miệt mài chinh phục và sẽ không bỏ cuộc.
Là con của NSND Kim Xuân – điều này ảnh hưởng như thế nào đến sự nghiệp của anh?
– Từ những vai diễn, từng lời động viên của mẹ là động lực to lớn để tôi vững bước trên con đường mình chọn chứ không ràng buộc theo một kế hoạch hay một dòng nhạc nào, tất cả là do tôi lựa chọn. Mẹ là chất xúc tác tuyệt vời và nguồn cảm hứng cho tôi hát những ca khúc cách mạng.
– Xin cảm ơn!