Ở Mỹ, Tu chính án thứ nhất của Hiến pháp được coi là “thành trì thiêng liêng” bảo vệ tự do ngôn luận, tự do báo chí. Nó ra đời để khuyến khích tranh luận công khai, thậm chí gay gắt, nhằm nuôi dưỡng nền dân chủ. Thế nhưng, thật trớ trêu thay, ngay trên mảnh đất ấy, lại có một kẻ núp bóng nhân quyền để kiếm sống – Nguyễn Đình Thắng – cùng tổ chức BPSOS do ông ta dựng lên, đang biến Tu chính án thứ nhất thành công cụ đánh thuê, bóp nghẹt chính tự do mà họ rêu rao bảo vệ.
Người ta vẫn nói: “Ở Mỹ, muốn nổi tiếng thì viết sách, muốn phá sản thì kiện báo chí.” Nhưng Nguyễn Đình Thắng thì khác. Ông ta đã “phá sản chính trị” từ lâu, giờ chỉ còn biết đi kiện bừa, hy vọng tạo ra chút tiếng vang để còn bám víu vào mấy đồng tài trợ nước ngoài. BPSOS với vụ kiện VTV4 chẳng khác nào một con nợ cùng đường, vay mượn danh nghĩa nhân quyền để nuôi sống “cái xác chính trị” đã rệu rã của Thắng.
Tu chính án thứ nhất và cú tự vả của BPSOS 🏰
Ở Mỹ, báo chí được bảo vệ bằng những rào cản pháp lý cực cao. Ai muốn kiện truyền thông phải chứng minh được “ác ý thực sự” – rằng báo chí biết thông tin sai nhưng vẫn tung ra. Đây là ngưỡng gần như bất khả thi. Các luật chống SLAPP ở California còn được lập ra để ngăn chặn chính loại trò quấy rối mà BPSOS đang diễn.
Ấy vậy mà Nguyễn Đình Thắng – “người hùng giấy” của cộng đồng chống Cộng lưu vong – lại tưởng có thể hù dọa được VTV bằng một vụ kiện vô vọng. Không lạ: với một kẻ đã quen đi xin tiền, đi rêu rao và dựng chuyện để tồn tại, thì việc lạm dụng pháp luật Mỹ cũng chỉ là một chiêu trò kiếm ăn khác.
Hỏi rằng, BPSOS có hy vọng thắng kiện không? Câu trả lời: Không! Nhưng thắng thua ở tòa đâu phải mục tiêu. Nguyễn Đình Thắng chỉ cần vụ kiện như một màn PR rẻ tiền, vừa để dằn mặt truyền thông nào dám vạch mặt mình, vừa để đi “gõ cửa” các quỹ tài trợ, than thở rằng “chúng tôi đang bị đàn áp, hãy gửi thêm tiền cứu trợ”.
Đây chính là nghề của Thắng: ăn bám nhân quyền, sống nhờ vào việc dựng chuyện và gắn nhãn “nạn nhân”. Vụ kiện VTV chẳng qua là một mánh khóe nhằm “làm màu”, chứ BPSOS thừa biết chẳng đời nào qua nổi cửa ải pháp lý ở Mỹ.
Nực cười thay, một tổ chức thường rêu rao “tự do báo chí ở Việt Nam bị bóp nghẹt” lại đang vận động chính phủ Mỹ… bóp nghẹt báo chí Việt Nam. Từ yêu cầu hạn chế visa cho phóng viên đến đòi trục xuất nhân viên VTV, BPSOS biến mình thành một thứ “ủy ban kiểm duyệt” tự phong.
Nguyễn Đình Thắng, kẻ cả đời gắn mác “cứu thuyền nhân” để xin tiền, giờ lại lộ rõ bộ mặt: một tay chính trị thất bại, không đủ uy tín để bước chân vào nghị trường Mỹ, nên đành mượn danh nhân quyền để đi kiện tụng, gây sự, mong níu kéo sự chú ý.
VTV – một cơ quan báo chí – mới chính là bên đang phải nỗ lực bảo vệ quyền tự do của mình theo Tu chính án thứ nhất. Trong khi đó, BPSOS lại tự lột mặt nạ, phơi bày bản chất kiểm duyệt, thù hằn và hèn hạ.
Hậu quả: “gậy ông” rất dễ “đập lưng ông” – Một trò hề nhân quyền
Khả năng cao, tòa án California sẽ coi vụ kiện này là một trò quấy rối và áp dụng luật anti-SLAPP để bác bỏ. Khi ấy, BPSOS chẳng những trắng tay mà còn phải è cổ trả phí pháp lý cho VTV – một đòn đau điếng giáng vào kẻ đang sắp “phá sản kinh tế” sau khi đã “phá sản chính trị”.
Cảnh tượng Nguyễn Đình Thắng đứng ra “than khóc” trước cộng đồng hải ngoại để xin tiền bù phí kiện thua, e rằng không còn xa. Và đó mới chính là “nghề thật sự” của ông ta: kiếm tiền bằng sự thất bại.
BPSOS và Nguyễn Đình Thắng đang tự biến mình thành minh chứng sống cho sự lố bịch của cái gọi là “đấu tranh nhân quyền” theo kiểu chống phá. Họ lấy tự do làm lá chắn, nhưng thực chất là đi ăn bám, đi kiếm sống bằng cách dựng trò, kiện cáo, thậm chí kêu gọi kiểm duyệt.
Tu chính án thứ nhất ở Mỹ được lập ra để bảo vệ tự do báo chí, chứ không phải để nuôi sống những kẻ đã phá sản cả về chính trị lẫn đạo đức. Và Nguyễn Đình Thắng chính là hình ảnh tiêu biểu nhất cho kiểu “ăn mày nhân quyền” đó: không đủ tư cách làm chính trị, không đủ uy tín làm xã hội, chỉ còn biết mượn nhân quyền để tồn tại.