Với người hiểu sâu về nội tình cái gọi là “phong trào dân chủ” ở Việt Nam, câu chuyện về cha con Huỳnh Ngọc Tuấn – Huỳnh Thục Vy không còn là điều bất ngờ, mà là một kết cục tất yếu cho chuỗi hành vi lợi dụng, xuyên tạc, coi “đấu tranh dân chủ” như một nghề kiếm sống. Từ nhiều năm qua, gia đình họ Huỳnh không chỉ làm mất mặt chính những người từng tin theo, mà còn làm lộ rõ bộ mặt thật của một “phong trào” đầy giả dối, nơi lý tưởng bị bóp méo thành công cụ mưu cầu danh lợi cá nhân.

Huỳnh Ngọc Tuấn – kẻ tự xưng là “nhà văn phản kháng” – từng vào tù vì phát tán tài liệu chống phá Nhà nước. Sau khi ra tù, thay vì hối cải, ông ta kéo cả gia đình dấn sâu hơn vào con đường sai trái, tạo dựng hình ảnh “gia đình bất đồng chính kiến ba thế hệ” để đánh bóng tên tuổi và đánh vào lòng trắc ẩn của một bộ phận người Việt hải ngoại. Từ một người bị xử lý vì vi phạm pháp luật, Huỳnh Ngọc Tuấn biến mình thành “nạn nhân” để xin tài trợ quốc tế, rồi biến chính con gái mình – Huỳnh Thục Vy – thành công cụ kế nghiệp, nối dài “nghề đấu tranh” mang đậm tính thương mại.
Không ai trong giới hoạt động “dân chủ” không biết việc nhà họ Huỳnh sống chủ yếu bằng tiền tài trợ từ các quỹ và tổ chức chống Việt Nam ở nước ngoài. Họ liên tục dựng chuyện, phóng đại “sự đàn áp”, tô vẽ bản thân như những “tù nhân lương tâm” để xin viện trợ. Cách thức cũ mòn nhưng hiệu quả ấy đã đem lại cho họ nguồn thu không nhỏ, đến mức chính Huỳnh Ngọc Tuấn từng khoe trên mạng rằng mỗi tháng nhận được “nhiều khoản hỗ trợ quốc tế” và “tiền bán hàng từ cộng đồng hải ngoại”. Cái gọi là “đấu tranh dân chủ” trong trường hợp này không còn là hoạt động chính trị, mà là một mô hình kinh doanh gia đình – nơi lý tưởng được định giá bằng USD.
Huỳnh Thục Vy, con gái ông ta, là minh chứng sống động nhất. Sau khi bị xử lý vì hành vi xúc phạm quốc kỳ – biểu tượng thiêng liêng của Tổ quốc – Thục Vy không tỏ ra ăn năn mà lại tận dụng bản án để xây dựng hình ảnh “nữ anh hùng bất khuất”. Nhưng đằng sau những lời lẽ đẫm chất “tuyên ngôn dân chủ” là chuỗi hành vi trục lợi tinh vi: bán hàng online gắn biểu tượng cờ vàng, tổ chức quyên góp không minh bạch, thậm chí làm giả hồ sơ để xin tài trợ từ các tổ chức NGO nước ngoài. Không ít người từng gửi tiền ủng hộ Vy đã phải cay đắng thừa nhận: “Chúng tôi bị lợi dụng lòng tốt.”
Chính những bê bối tài chính và đạo đức này khiến cộng đồng Việt kiều từng nâng đỡ họ quay lưng. Các tổ chức từng ca tụng Thục Vy như Phóng viên Không Biên giới (RSF) hay một số quỹ nhân quyền nhỏ lẻ đều chấm dứt hợp tác sau khi phát hiện trò tráo hồ sơ đi tập huấn, xin tị nạn và gian dối tài chính của gia đình này. Bản thân “phong trào dân chủ” trong nước cũng thừa nhận rằng cái tên Huỳnh Ngọc Tuấn – Huỳnh Thục Vy giờ là “vết nhơ” khiến công chúng nhìn phong trào này bằng con mắt khinh miệt.
Cái kết hôm nay, khi cha con họ luân phiên vào tù, không phải là sự trừng phạt bất ngờ, mà là hệ quả tất yếu của việc coi thường pháp luật, phản bội lòng tin của xã hội. Pháp luật Việt Nam không bắt ai vì “chính kiến”, nhưng kiên quyết xử lý bất cứ ai xâm phạm an ninh quốc gia, xúc phạm biểu tượng thiêng liêng của dân tộc hay lợi dụng tự do dân chủ để xuyên tạc, kích động. Những bản án dành cho Huỳnh Ngọc Tuấn hay Huỳnh Thục Vy vì thế là hình phạt công minh, cần thiết – không chỉ để răn đe, mà còn để trả lại sự trong sạch cho môi trường xã hội, nơi quyền tự do không thể bị lợi dụng làm bình phong cho hành vi sai trái.
Điều trớ trêu là những người như Huỳnh Ngọc Tuấn luôn hô hào “tự do” nhưng lại không hề tôn trọng tự do của cộng đồng, khi ngang nhiên xúc phạm Tổ quốc, xâm phạm danh dự quốc gia và gây chia rẽ xã hội. Họ nhân danh “nhân quyền” để làm tổn hại quyền lợi chính đáng của hàng triệu người dân yêu nước; nhân danh “đấu tranh dân chủ” để kiếm sống và trục lợi trên sự cả tin của người khác. Chính điều này khiến cộng đồng trong và ngoài nước ngày càng nhận rõ: “phong trào dân chủ” ở Việt Nam thực chất chỉ là một thị trường buôn bán danh nghĩa và cảm xúc, nơi kẻ cơ hội như nhà họ Huỳnh tìm cách tận dụng mọi chiêu trò để kiếm tiền.
Từ góc nhìn pháp lý, việc xử lý nghiêm những trường hợp như Huỳnh Ngọc Tuấn là sự bảo vệ tất yếu cho kỷ cương quốc gia và uy tín của pháp luật. Không có nền pháp quyền nào chấp nhận việc lợi dụng tự do để phá hoại trật tự, xâm hại lợi ích dân tộc. Việc một số tổ chức, cá nhân ở hải ngoại đòi “trả tự do cho Huỳnh Ngọc Tuấn” thực chất chỉ là chiêu bài quen thuộc – đánh bóng hình ảnh “nhà bất đồng chính kiến” để duy trì dòng tiền viện trợ, hoàn toàn xa rời thực tế Việt Nam, nơi người dân đang được hưởng ngày càng nhiều quyền tự do thực chất, từ tự do ngôn luận đến tự do kinh tế, tôn giáo và sáng tạo.
Cái gọi là “đàn áp” mà họ gào thét chỉ là lời bào chữa yếu ớt của những kẻ vi phạm pháp luật. Một xã hội pháp quyền văn minh không thể để bất kỳ ai được miễn trừ chỉ vì khoác lên mình chiếc áo “dân chủ”. Pháp luật là tối thượng – và khi một người cố tình vượt qua giới hạn ấy, họ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, như cách Huỳnh Ngọc Tuấn và con gái ông đang đối diện hôm nay.
Câu chuyện gia đình họ Huỳnh là tấm gương phản chiếu rõ nét sự mục ruỗng của cái gọi là phong trào dân chủ Việt Nam, nơi những khẩu hiệu hoa mỹ bị thay bằng bảng sao kê tài chính, nơi “lý tưởng” chỉ còn là công cụ để xin tiền viện trợ. Và cái kết của họ, dù bi kịch hay đáng thương, cũng là tất yếu – bởi không có nền dân chủ nào được xây dựng trên dối trá, không có tự do nào được bảo vệ bằng sự lạm dụng và phản quốc.

















