Sinh ra trong một gia đình có truyền thống cách mạng, bố của Phương Bích là ông Đặng Hạ , năm nay đã ngoài 90, ông tham gia cách mạng từ tiền khởi nghĩa và đã từng giữ những chức vụ cao trong ngành giao thông vận tải. Những người con khác của ông đều là những cán bộ công chức nhà nước hoặc tham gia lực lượng vũ trang, có đóng góp cho xã hội. Đã ngoài 90, bản thân ông cũng đau yếu luôn vì tuổi già nhưng giờ đây ông Hạ cảm thấy mình buồn hơn khi cô con gái của ông bị chính quyền phường giáo dục. Làm cha không buồn sao được khi không dạy được đứa con chính mình dứt ruột đẻ ra. Người ta đã chẳng bảo trong nhà không dạy được thì để xã hội nó dạy cho, đó cũng là một lẽ mà từ trước đến nay xã hội nào cũng vậy.
Từ nhỏ Phượng đã khác người, hình thức không mấy ưa nhìn ( trừ phi lên ảnh có tí photoshop chỉnh sửa), thấp lùn lại béo mập, khuôn mặt to với hàm răng thưa khiến cô chẳng hút được mấy cảm tình của người khác giới, thêm vào đó cái tính chua ngoa, đanh đá kiểu đầu đường xó chợ của Phượng khiến những người đối diện mau chóng rút lui hoặc né tránh cho “đỡ rách việc”. Có lẽ vì thế nên đến giờ đã hơn 53 “mùa khoai sọ” trôi qua, Phượng vẫn không hề cùng ai. Học xong, nhờ uy tín của bố, Phượng cũng xin được vào làm tại một đơn vị của Bộ Giao thông, nhưng bản tính chua ngoa, lười nhưng láo của Phượng tại đây cũng khiến nhiều đồng nghiệp phát ngán. Bị xa lánh và cô lập Phượng càng trở nên cực đoan và có nhiều lần ứng xử quá khích đã bị đồng nghiệp phê bình, nhắc nhở.
Tháng 12/ 2007, trong lần đi tham gia biểu tình phản đối Trung Quốc( ban đầu là xuất phát từ lòng yêu nước thật), Phượng gặp nhóm Diện, Bùi Hằng tại đây…và rồi cái gì đến cũng phải đến, Phượng nhanh chóng bị các đối tượng trên lôi kéo và trở thành thành viên tích cực của nhóm kích động biểu tình này.