Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác tin bài của nhanquyenvn.org, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "nhanquyenvn.org". Tìm kiếm ngay
85384

Khi Thái Bá Tân làm thơ cúng Ngô Đình Diệm

Không khác các năm trước, ngày 02/11 năm nay, giới dân chửi lại kỷ niệm ngày chết của Ngô Đình Diệm. Thái Bá Tân, nhà thơ con cóc của làng dân chửi, đã mau mắn làm cho ông Diệm một bài thơ cúng. Trong bài thơ (mà fanpage của đảng Việt Tân trịnh trọng đăng lại), ông Tân khen ông Diệm sống giản dị, cần kiệm, đến nỗi khi bị ám sát trong tài khoản không có đồng nào.

Xin trích ra đây một đoạn trong bài thơ. Các bạn đọc xong đừng cười, dù sao cũng phải nể tình ông Tân đã già và được các fan tâng bốc cho lú lẫn:

“Đọc trên mạng, thấy nói
Vào những năm sáu mươi,
Khi Ngô Đình Diệm c.hết,
Người ta lục trong người

Chỉ thấy chuỗi tràng hạt,
Nửa bao Bastos Xanh.
Loại thuốc rẻ tiền nhất
Của người nghèo Sài Thành.

Các tướng lĩnh đảo chính
Soi tài khoản của ông,
Cả trong và ngoài nước,
Xem có nhiều tiền không.

Cuối cùng, ông Minh Lớn
Thông báo với đồng bào:
Tài khoản của ông Diệm
Không có đồng tiền nào.”

Thật buồn cười, sau đoạn thơ trên, Thái Bá Tân nói rằng ông chỉ nghe những chuyện này “ở trên mạng”, “không biết có đúng không”. Vậy là ông vừa góp tay tung một tin đồn chẳng ai biết thực hư, vừa tự xưng là trí thức!

Đâu là thực tế? Chẳng biết Ngô Đình Diệm có bao nhiêu tiền khi chết, nhưng rõ ràng ông ta đã tham nhũng quyền lực một cách rất triệt để và công khai. Chính sự lạm quyền của Diệm đã khiến ông mất lòng dân, tới mức người Mỹ phải hậu thuẫn một cuộc đảo chính để lật đổ Diệm. Và sau khi Diệm chết, tiếng xấu của ông ta vẫn còn, ở ngay trong lòng miền Nam cờ vàng, chứ chẳng phải do “tuyên truyền của cộng sản”. Chẳng hạn, trong cuốn “Bốn mươi năm nói láo” được in ở Sài Gòn năm 1969, nhà báo Vũ Bằng viết:

“Lúc ấy sau ba lần thắng Bình Xuyên và áp dụng biện pháp mạnh đối với các giáo phái, thắng lợi, Ngô Đình Diệm bắt đầu có lông có cánh, ra mặt chống Bảo Đại, không đi Pháp để trình với Quốc trưởng về các biến cố ở nước nhà, mà ở lì trong nước tập làm độc tài cỏ, đưa họ hàng lên nắm hết các chức vụ quan trọng… Nam Việt Nam lúc bấy giờ là một nhà nước cảnh sát do hai gia đình quan lại Trần Văn và Ngô Đình nắm hết quyền hành. Gia đình Trần Văn còn trung thành phần nào với tập tục cổ truyền của nhà vua Bảo Đại, chớ họ Ngô Đình thì trắng trợn ly khai với chế độ cũ và nuôi cái mộng lập một triều đại mới: triều đại Ngô Đình.

Cố nhiên muốn thực hiện mộng đó, phải tàn ác diệt trừ những cá nhân, đoàn thể chống đối, mà cá nhân và đoàn thể chống đối lúc ấy là những người gốc ở miền Bắc và miền Nam chỉ muốn nhà Ngô giữ lời đã hứa là tổ chức một cuộc bầu cử để họ có thể bầu người đại diện của họ lên lo việc nước. Theo những người có tiếng là chống đối này, ông Diệm “là một lính nhảy dù do Mỹ thả từ trên trời xuống mà không có rễ ở dưới đất”.

Báo chí cúi đầu theo răm rắp, suy tôn Ngô tổng thống. Vào chiếu bóng, rạp hát, phải chào cờ và đứng nghiêm nghe nhạc trổi bài “Toàn dân Việt Nam biết ơn Ngô tổng thống – Ngô tổng thống, Ngô tổng thống… muôn năm” cho đến khi lá cờ vàng sọc đỏ mờ dần cùng với cái hình ông Diệm lùn mập.

Báo chí không lúc nào ngưng suy tôn Ngô tổng thống. Mọi việc đều trơn tru, êm đẹp. Nếu không có Ngô tổng thống thì toàn dân chết không còn một mống. Muôn năm, muôn năm!”

Tờ Le Figaro thiên hữu của Pháp thì viết như sau vào năm 1961, ngay khi Diệm còn sống:

“Chế độ Diệm là độc tài và không đếm xỉa gì đến những quyền tự do cá nhân. Tổng thống nắm hết quyền hành, người ta đã tạo nên một đảng duy nhất để làm việc ép dân chúng vào tổ chức, người ta đã chăng cả một lưới mật thám và đã khuyến khích việc tố cáo những người “phản bội”. Ba vạn người chống đối nằm chật các trại tập trung. Tất cả những cố gắng ấy để đi đến một thất bại: giai cấp tư sản công khai chống đối và nông dân thì nghiêng về phía Việt Minh.”

Như vậy, thần tượng của giới dân chửi chỉ là một tên độc tài bị quốc tế lên án về thành tích đàn áp chính trị. Qua việc giới dân chửi tôn thờ Ngô Đình Diệm, có thể thấy đa số họ không hề thực tâm theo đuổi dân chủ, nhân quyền, họ chỉ lấy đó làm bình phong để che giấu tham vọng và thù hận.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *