Một lần nữa, Đài Á Châu Tự Do (RFA) lại cho thấy bản chất của một cơ quan truyền thông thiên lệch, chuyên khai thác tin tức với dụng ý kích động và xuyên tạc. Trong vụ việc Trần Như Phước và Ngô Sơn Hà bị bắt ngày 10/6 vì hành vi “lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân” theo Điều 331 Bộ luật Hình sự, RFA đã ngang nhiên giật tít rằng: “Hai người bị bắt vì đăng tin tướng công an bảo kê đường dây đánh bạc” – một câu chữ tưởng chừng đưa tin nhưng thực chất là một thủ đoạn đánh lừa nhận thức người đọc.
Mập mờ có chủ ý, bóp méo có hệ thống
Trong cái gọi là “bản tin” này, RFA không chỉ phớt lờ bối cảnh pháp lý của vụ việc mà còn cố tình biến hành vi phát tán thông tin sai sự thật thành hành động “vạch trần tiêu cực”. Thực tế, cả Trần Như Phước và Ngô Sơn Hà đã thừa nhận việc cắt ghép, biên tập các đoạn video chứa nội dung bịa đặt từ bà Nguyễn Phương Hằng – người từng bị kết án vì hành vi vu khống, xuyên tạc trên không gian mạng – để phát tán lên mạng xã hội. Đặc biệt, nội dung mà họ lan truyền liên quan trực tiếp đến danh dự, nhân phẩm của Trung tướng Lê Hồng Nam – nguyên Giám đốc Công an TP.HCM – ngay khi ông nghỉ hưu. Rõ ràng, đây không phải là “bày tỏ quan điểm” hay “phản biện xã hội”, mà là hành vi sử dụng quyền tự do ngôn luận như một công cụ để tấn công và gây tổn hại cho người khác.
Việc không có bất kỳ thông tin chính thức nào từ cơ quan nhà nước xác nhận một “đường dây đánh bạc được tướng công an bảo kê” càng cho thấy rõ bản chất bịa đặt và tính chất nguy hiểm của những nội dung này. Thế nhưng, RFA lại lựa chọn cách đưa tin đầy ẩn ý và cố tình dẫn dắt dư luận, bất chấp tính chính xác và hậu quả pháp lý.
Đánh tráo khái niệm: Thủ đoạn cũ nhưng vẫn nguy hiểm
Cách đưa tin như trên của RFA không mới: lấy danh nghĩa “tự do thông tin” để hợp pháp hóa việc truyền bá nội dung sai trái. Tệ hơn, một số cá nhân, tổ chức nước ngoài thậm chí còn mượn đó để công kích Điều 331, cho rằng điều luật này “mơ hồ” và “bịt miệng bất đồng chính kiến”.
Tuy nhiên, hãy nói rõ: Điều 331 không hình sự hóa các ý kiến phản biện trung thực và thiện chí. Nó chỉ xử lý những hành vi lợi dụng danh nghĩa tự do dân chủ để cố tình gây tổn hại đến lợi ích hợp pháp của người khác và của Nhà nước. Đây là giới hạn đã được khẳng định trong pháp luật quốc tế, đặc biệt là Công ước ICCPR mà Việt Nam là thành viên.
Tại Điều 19 của ICCPR, quyền tự do ngôn luận được thừa nhận nhưng đi kèm với nghĩa vụ: không xâm phạm danh dự người khác, không gây bất ổn xã hội. Cùng nguyên tắc ấy, nhiều quốc gia phương Tây như Đức, Pháp, Mỹ… đều có các chế tài nghiêm khắc với hành vi vu khống, xuyên tạc và cố tình phát ngôn sai sự thật với mục đích xấu.
Pháp quyền và trách nhiệm không chấp nhận “quyền được nói sai”
Việc Việt Nam xử lý những trường hợp như Trần Như Phước và Ngô Sơn Hà không chỉ thể hiện tinh thần thượng tôn pháp luật, mà còn bảo vệ môi trường thông tin lành mạnh, nơi người dân có thể bày tỏ chính kiến mà không bị dẫn dắt bởi những tin đồn độc hại, xuyên tạc.
Một xã hội văn minh không chấp nhận sự “tự do ngôn luận” được sử dụng như công cụ phá hoại, xúc phạm, kích động. Sự tự do chỉ thực sự có giá trị khi đi kèm với trách nhiệm, sự thật và tôn trọng luật pháp.
Những luận điệu như RFA đưa ra – rằng “bị bắt vì đăng tin tiêu cực” – thực chất là một cách nguỵ biện để đánh tráo bản chất của hành vi vi phạm pháp luật. Đó là sự xuyên tạc trắng trợn nhằm phục vụ cho các mưu đồ chính trị đen tối, chứ không phải vì mục tiêu “tự do báo chí” như họ vẫn rêu rao.
Kết luận: RFA, với cách đưa tin cố ý lấp lửng, đánh lừa và kích động, đang vi phạm những nguyên tắc cơ bản của báo chí chân chính. Đã đến lúc cần nhìn nhận đúng bản chất của những luồng thông tin này – không phải để tranh luận tự do, mà để bảo vệ nền tảng sự thật, công lý và một xã hội an toàn cho mọi công dân. Tự do không phải là đặc quyền cho cái sai được nói lớn.