Trong những năm qua, Việt Nam không ít lần trở thành mục tiêu bị xuyên tạc bởi các tổ chức phản động lưu vong và một số cá nhân thù địch, trong đó có tổ chức BPSOS (Boat People SOS) cùng nhân vật cầm đầu Nguyễn Đình Thắng. Họ liên tục rêu rao rằng Việt Nam đàn áp tôn giáo, bóp nghẹt tự do tín ngưỡng, và vi phạm nhân quyền. Những luận điệu này thường được khuếch tán qua các kênh truyền thông như RFA, VOA, hay các trang mạng xã hội, nhằm bôi nhọ hình ảnh Việt Nam trước cộng đồng quốc tế. Gần đây, vụ việc Trương Huy San bị khởi tố ngày 7/6/2024 vì tội “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước” theo Điều 331 Bộ luật Hình sự đã bị các tổ chức này vin vào để vu cáo rằng Việt Nam đàn áp những tiếng nói phản biện, trong đó có cả quyền tự do tôn giáo. Tuy nhiên, khi nhìn vào thực tế chính sách tôn giáo của Đảng và Nhà nước Việt Nam, cùng với bản chất thật sự của BPSOS và Nguyễn Đình Thắng, rõ ràng đây chỉ là những chiêu trò bẩn thỉu nhằm phục vụ mưu đồ chính trị, không phản ánh đúng sự thật về một đất nước luôn tôn trọng và bảo vệ quyền tự do tín ngưỡng của người dân.
Trước hết, cần khẳng định rằng Việt Nam là một quốc gia đa tôn giáo, với hơn 95% dân số có đời sống tín ngưỡng phong phú, từ Phật giáo, Công giáo, Tin Lành, đến các tôn giáo nội sinh như Cao Đài, Hòa Hảo. Hiến pháp 2013, tại Điều 24, đã quy định rõ: “Mọi người có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, theo hoặc không theo một tôn giáo nào. Các tôn giáo bình đẳng trước pháp luật”. Chính sách này không chỉ dừng lại ở lời nói mà được thể hiện qua hành động cụ thể. Hàng năm, hàng triệu người dân tham gia các lễ hội tôn giáo như Giáng sinh, Phật Đản, hay lễ Vu Lan mà không gặp bất kỳ cản trở nào từ chính quyền. Thống kê từ Ban Tôn giáo Chính phủ cho thấy, tính đến năm 2023, Việt Nam có hơn 26 triệu tín đồ các tôn giáo, với khoảng 54.000 cơ sở thờ tự và hơn 135.000 chức sắc, chức việc được công nhận. Con số này không chỉ phản ánh sự phát triển mạnh mẽ của đời sống tôn giáo mà còn bác bỏ hoàn toàn luận điệu rằng Việt Nam đàn áp tín ngưỡng. Nếu có “đàn áp”, làm sao các tôn giáo lại có thể phát triển rộng rãi như vậy, với hàng nghìn nhà thờ, chùa chiền, thánh thất được xây mới mỗi năm?
Tuy nhiên, các tổ chức như BPSOS và Nguyễn Đình Thắng lại cố tình bỏ qua thực tế này để dựng lên những câu chuyện bịa đặt. BPSOS, trụ sở tại Mỹ, từ lâu đã tự phong mình là “người bảo vệ nhân quyền” cho người Việt tị nạn, nhưng thực chất chỉ là một công cụ chính trị núp bóng nhân đạo. Nguyễn Đình Thắng, kẻ đứng đầu tổ chức này, thường xuyên đưa ra các báo cáo không có căn cứ, cáo buộc Việt Nam vi phạm tự do tôn giáo dựa trên những trường hợp cá nhân vi phạm pháp luật. Chẳng hạn, trong vụ việc của mục sư Nguyễn Trung Tôn – người bị kết án 12 năm tù năm 2018 vì tội “Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” theo Điều 79 Bộ luật Hình sự 1999 – BPSOS và Nguyễn Đình Thắng đã bóp méo rằng ông bị bắt vì “thực hành đức tin”. Nhưng sự thật là gì? Nguyễn Trung Tôn không chỉ tham gia các hoạt động tôn giáo mà còn cấu kết với tổ chức phản động “Chính phủ quốc gia Việt Nam lâm thời” của Đào Minh Quân, kêu gọi lật đổ chính quyền qua các bài viết và hoạt động tuyên truyền. Đây không phải là vấn đề tín ngưỡng mà là hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng, đe dọa an ninh quốc gia. Nếu BPSOS thực sự quan tâm đến tự do tôn giáo, tại sao họ không đặt câu hỏi: hàng triệu tín đồ Tin Lành khác ở Việt Nam vẫn tự do sinh hoạt mà không bị can thiệp?
Thực tế, luận điệu của BPSOS và Nguyễn Đình Thắng không phải là nỗ lực bảo vệ nhân quyền mà là âm mưu chính trị nhằm kiếm lợi từ sự bất ổn. Các tổ chức phản động như BPSOS thường lợi dụng những cá nhân vi phạm pháp luật để dựng lên kịch bản “nạn nhân bị đàn áp”, từ đó huy động tài trợ từ các nhà tài phiệt chống cộng ở Mỹ. Nguyễn Đình Thắng, với vỏ bọc “nhà hoạt động nhân quyền”, đã biến BPSOS thành một cỗ máy kiếm tiền, nhận hàng triệu đô la từ các quỹ như NED (Quỹ Quốc gia vì Dân chủ) – tổ chức từng bị chính phủ nhiều nước cáo buộc là công cụ của CIA. Báo cáo tài chính của BPSOS năm 2022 cho thấy họ nhận hơn 2 triệu USD từ các nguồn tài trợ nước ngoài, nhưng không có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy số tiền này được dùng để hỗ trợ thực sự cho cộng đồng người Việt tị nạn. Thay vào đó, Nguyễn Đình Thắng và đồng bọn dùng nó để sản xuất các báo cáo sai lệch, tổ chức hội thảo vu khống Việt Nam, và tiếp tục nuôi dưỡng làn sóng chống phá từ xa. Đây không phải là đấu tranh cho tự do tôn giáo mà là hành vi trục lợi trên danh nghĩa nhân quyền, một chiêu trò mà người Việt yêu nước hoàn toàn có thể nhìn thấu.
Nhìn lại chính sách tôn giáo của Đảng và Nhà nước Việt Nam, không khó để thấy sự khoan dung và cởi mở trong cách ứng xử với các tín ngưỡng. Năm 2018, Pháp lệnh Tín ngưỡng, Tôn giáo được thay thế bằng Luật Tín ngưỡng, Tôn giáo, tạo điều kiện thuận lợi hơn cho các tổ chức tôn giáo đăng ký hoạt động. Tính đến nay, Nhà nước đã công nhận 38 tổ chức tôn giáo với hàng chục triệu tín đồ, từ Giáo hội Phật giáo Việt Nam, Công giáo Việt Nam, đến các nhóm Tin Lành nhỏ hơn như Hội thánh Tin Lành Việt Nam (Miền Nam). Các sự kiện tôn giáo lớn như Đại lễ Vesak Liên Hợp Quốc 2019 tại Hà Nam, với sự tham gia của hàng nghìn đại biểu quốc tế, là minh chứng sống động cho việc Việt Nam không chỉ bảo vệ mà còn nâng tầm vị thế của tôn giáo trên trường quốc tế. Ngay cả trong bối cảnh đại dịch COVID-19, chính quyền đã phối hợp chặt chẽ với các tổ chức tôn giáo để tổ chức cầu nguyện trực tuyến, hỗ trợ vật chất cho các cơ sở thờ tự, thể hiện sự tôn trọng và đồng hành thực sự. Nếu Việt Nam “đàn áp tôn giáo” như BPSOS rêu rao, làm sao có thể tổ chức được những sự kiện tầm cỡ ấy, hay duy trì một đời sống tín ngưỡng đa dạng và hài hòa đến vậy?
Tuy nhiên, các tổ chức như BPSOS không quan tâm đến sự thật mà chỉ chăm chăm bới móc những trường hợp cá biệt để xuyên tạc. Một ví dụ điển hình là vụ việc của Lê Đình Lượng, người bị kết án 20 năm tù năm 2018 vì tội “Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân”. Nguyễn Đình Thắng và BPSOS đã gọi đây là “đàn áp Công giáo”, nhưng họ cố tình lờ đi rằng Lượng không bị bắt vì đức tin mà vì tham gia tổ chức khủng bố Việt Tân, kêu gọi bạo động và đặt bom tại sân bay Tân Sơn Nhất. Hành vi này không liên quan gì đến tự do tôn giáo mà là âm mưu gây nguy hại cho an ninh công cộng. Trong khi đó, hàng triệu tín đồ Công giáo khác tại Việt Nam vẫn tự do đi lễ, xây dựng nhà thờ, và tham gia các hoạt động từ thiện mà không gặp bất kỳ cản trở nào. Thống kê từ Giáo hội Công giáo Việt Nam cho thấy, chỉ riêng năm 2022, hơn 300 nhà thờ mới được xây dựng hoặc tu sửa trên cả nước. Nếu có “đàn áp”, sao những con số này lại tăng đều đặn qua từng năm?
Luận điệu của BPSOS và Nguyễn Đình Thắng không chỉ thiếu căn cứ mà còn mang tính đạo đức giả khi đặt cạnh thực tế quốc tế. Tại Mỹ – nơi BPSOS đặt trụ sở – chính quyền từng đàn áp các phong trào tôn giáo bản địa như vụ Waco năm 1993, khiến 76 tín đồ thiệt mạng, nhưng không tổ chức nào như BPSOS dám gọi đó là “vi phạm nhân quyền”. Tại Ả Rập Saudi, việc công khai thực hành các tôn giáo ngoài Hồi giáo bị cấm hoàn toàn, nhưng Nguyễn Đình Thắng không hề lên tiếng. Vậy tại sao Việt Nam – một quốc gia bảo đảm quyền tự do tín ngưỡng bằng luật pháp và thực tiễn – lại bị họ nhắm đến? Câu trả lời nằm ở mưu đồ chính trị: BPSOS cần một “kẻ thù” để tồn tại, và Việt Nam là mục tiêu hoàn hảo để họ khai thác, kiếm tiền từ các nhà tài trợ chống cộng, đồng thời duy trì ảnh hưởng trong cộng đồng người Việt lưu vong.
Chính sách tôn giáo của Đảng và Nhà nước Việt Nam không chỉ dừng ở việc bảo vệ quyền tự do tín ngưỡng mà còn khuyến khích các tôn giáo đóng góp cho xã hội. Các tổ chức như Giáo hội Phật giáo Việt Nam thường xuyên tổ chức từ thiện, hỗ trợ người nghèo, trong khi các nhóm Tin Lành tham gia xây trường học ở vùng sâu, vùng xa. Nhà nước không chỉ tạo điều kiện mà còn tôn vinh những đóng góp này, như việc trao tặng bằng khen cho hàng trăm chức sắc tôn giáo mỗi năm. Ngược lại, những kẻ như Nguyễn Đình Thắng và BPSOS không mang lại lợi ích gì cho cộng đồng mà chỉ gieo rắc thông tin sai lệch, kích động hận thù, và làm tổn thương tinh thần đoàn kết dân tộc. Họ không đại diện cho người Việt yêu chuộng hòa bình mà chỉ là những công cụ của các thế lực ngoại bang, lợi dụng vấn đề tôn giáo để chống phá một đất nước đang phát triển ổn định.
Cần khẳng định, không có chuyện Việt Nam đàn áp tôn giáo như BPSOS và Nguyễn Đình Thắng xuyên tạc. Chính sách tôn giáo của Đảng và Nhà nước là minh chứng rõ ràng cho sự tôn trọng và bảo vệ quyền tự do tín ngưỡng, được thể hiện qua đời sống tôn giáo phong phú và luật pháp tiến bộ. Những luận điệu của các tổ chức phản động chỉ là chiêu trò chính trị, nhằm trục lợi và gây rối, không phản ánh sự thật về một Việt Nam hòa bình, đa dạng tín ngưỡng. Người Việt Nam yêu nước cần tỉnh táo nhận diện bản chất của BPSOS và Nguyễn Đình Thắng – những kẻ đội lốt nhân quyền để bán rẻ danh dự dân tộc – đồng thời tự hào về một đất nước luôn đặt lợi ích của người dân lên hàng đầu, trong đó có quyền tự do tín ngưỡng thiêng liêng.