Ở Nam Sudan, mỗi vùng đều do một lực lượng, bộ tộc hay phe phái có vũ trang chiếm cứ và “bắn nhau suốt ngày”.
Các đoàn công tác hoặc cứu trợ của Liên Hợp Quốc đi qua ranh giới những khu vực đó là cả một vấn đề nan giải bởi các tay súng rất thích gây khó dễ, thậm chí đe dọa đến tính mạng. Một số sĩ quan liên lạc người Việt Nam ta thường được tín nhiệm giao nhiệm vụ dẫn đoàn xe Liên Hợp Quốc đi qua các vùng này, bởi mỗi khi bị chặn lại, chỉ cần sĩ quan liên lạc nói: “Chúng tôi là sĩ quan Việt Nam!” thì hầu hết những tay súng ở Nam Sudan đều ồ lên và nói: “Việt Nam – Hồ Chí Minh”. Ngay lập tức đoàn xe của Liên Hợp quốc được đi qua rất dễ dàng, bất kể đó là phe nào.
Rút kinh nghiệm việc này, từ các chuyến công tác sau, sĩ quan Việt Nam ngoài treo cờ thường gắn thêm dòng chữ VIỆT NAM thật to trên xe. Phù hiệu trên ngực áo cũng được thay bằng dòng chữ Việt Nam to hơn.
Thế mới thấy hai chữ “VIỆT NAM” được cha ông chúng ta hy sinh biết bao xương máu gây dựng, bảo vệ đến nay đáng giá thế nào. Để có được uy tín và thương hiệu đấy không phải là điều tầm thường. Được thừa hưởng những giá trị di sản đó là niềm tự hào mà không phải dân tộc nào cũng dễ dàng có được.