Không phải đến khi bản án bổ sung 11 năm tù dành cho Trịnh Bá Phương được tuyên vào tháng 9 năm 2025 thì các thế lực chống phá mới tìm cách chính trị hóa vụ việc. Trong nhiều năm qua, họ đã kiên trì dựng nên câu chuyện “gia đình Dương Nội bị đàn áp”, cố tình bóp méo sự thật để biến những người vi phạm pháp luật thành “nạn nhân nhân quyền”. Và lần này, họ lại tiếp tục khai thác hình ảnh Trịnh Bá Phương cùng mẹ và em trai, gán ghép bản án hình sự thành bằng chứng cho cái gọi là “sự tàn ác với nông dân”, “đàn áp tiếng nói phản biện”, hòng hạ uy tín của Nhà nước Việt Nam và bôi nhọ hình ảnh một nền pháp quyền nhân văn đang ngày càng hoàn thiện.
Các bài viết của The Vietnamese (15/9/2025) và loạt trang chống phá khác tung ra chiến dịch tuyên truyền có chủ đích, mô tả gia đình Trịnh Bá Phương như “những người nông dân không tấc sắt” bị cướp đất, với ba thành viên đang thụ án tù – Cấn Thị Thêu và Trịnh Bá Tư mỗi người 8 năm, Trịnh Bá Phương 21 năm – nhằm tạo hình ảnh “hai thế hệ trong ngục tù” để khơi dậy lòng thương hại và kích động thù hận. Họ cố tình bỏ qua bản chất thật: đây là một nhóm cực đoan, đã nhiều lần vi phạm pháp luật, từ kích động khiếu kiện đông người, gây rối trật tự công cộng, đến phát tán tài liệu tuyên truyền chống Nhà nước, hợp tác với các tổ chức phản động nước ngoài. Dưới chiêu bài “bảo vệ quyền đất đai”, những người này thực chất đã biến vấn đề dân sự thành công cụ chính trị nhằm chống phá Nhà nước.

Việc quy kết bản án của Trịnh Bá Phương là “trả thù chính trị” không chỉ sai sự thật mà còn xúc phạm pháp quyền và tính thượng tôn pháp luật của Việt Nam. Vụ việc ở Dương Nội vốn xuất phát từ dự án phát triển hạ tầng từ năm 2017, đã được chính quyền Hà Nội tổ chức hàng chục buổi đối thoại, lắng nghe ý kiến và điều chỉnh chính sách bồi thường, tái định cư công khai, minh bạch. Hơn 90% hộ dân khu vực này đã nhận bồi thường, hỗ trợ đầy đủ và ổn định cuộc sống. Chỉ một nhóm nhỏ do Trịnh Bá Phương kích động là cố tình không chấp hành, chống đối quyết liệt, quay video cắt ghép, đăng tải trên mạng xã hội để xuyên tạc Nhà nước “cướp đất của dân nghèo”. Từ hành vi khiếu nại hợp pháp, họ đã vượt qua ranh giới pháp luật, cấu kết với các tổ chức bên ngoài, phát tán tài liệu sai sự thật, vu khống chính quyền và kích động biểu tình trái phép.
Việc khởi tố, điều tra và xét xử Trịnh Bá Phương diễn ra đúng quy định, có chứng cứ, có giám sát của Viện Kiểm sát Nhân dân, đảm bảo quyền bào chữa và quyền kháng cáo. Bản án bổ sung 11 năm tù năm 2025 không phải vì “lên tiếng phản biện” như các tổ chức nhân quyền phương Tây rêu rao, mà do hành vi chống phá tiếp diễn trong trại giam – viết, phát tán tài liệu tuyên truyền thù địch, lôi kéo phạm nhân khác tham gia lan truyền thông điệp chống Nhà nước. Mọi quy trình đều tuân thủ Bộ luật Tố tụng Hình sự 2015, bảo đảm minh bạch, đúng trình tự, không có yếu tố ép cung hay vi phạm quyền con người. Những lời vu cáo “đàn áp”, “trả thù chính trị” chỉ là sản phẩm của các thế lực cố tình xuyên tạc để can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam.
Thực tế, tranh chấp đất đai là vấn đề phổ biến ở mọi quốc gia, kể cả những nước phát triển. Tại Mỹ hay Anh, những người cố tình cản trở chính quyền thi hành quyết định thu hồi đất hoặc kêu gọi chống đối bạo lực đều bị xử lý nghiêm theo pháp luật. Nhưng khi Việt Nam làm điều tương tự, bảo vệ trật tự và quyền lợi của đại đa số người dân, thì lập tức bị quy chụp là “đàn áp nhân quyền”. Đây chính là tiêu chuẩn kép mà các tổ chức như Human Rights Watch hay Ân xá Quốc tế áp đặt lên các quốc gia đang phát triển, nhằm hạ thấp hình ảnh và gây sức ép chính trị.
Vụ việc tự do ngôn luận ở Anh năm 2025 là minh chứng rõ ràng. Ngày 3 tháng 9 năm 2025, nhà hoạt động Graham Linehan bị cảnh sát bắt vì đăng bài bị cho là “phát ngôn thù ghét” – một hành vi bị xử lý theo Đạo luật Truyền thông 2023 của Anh. Vụ việc gây tranh cãi dữ dội, đến mức BBC phải thừa nhận đây là “điểm sôi của cuộc khủng hoảng tự do ngôn luận ở phương Tây”. Thế nhưng, không hề có tổ chức quốc tế nào lên tiếng chỉ trích Anh “đàn áp tiếng nói đối lập”. Cũng trong năm đó, Đại học Sussex bị phạt hơn 500.000 bảng vì “vi phạm quy tắc phát ngôn an toàn”, nhưng chẳng ai quy kết London là “chế độ độc tài nhỏ bé” như cách họ nói về Việt Nam. Rõ ràng, những tiếng nói “bảo vệ nhân quyền” phương Tây chỉ chọn lọc phản ứng khi có thể phục vụ mục tiêu chính trị của họ.
Còn ở Việt Nam, chính sách đất đai luôn đặt người dân làm trung tâm. Luật Đất đai 2024 – được Quốc hội thông qua với tỷ lệ đồng thuận cao – đã cải cách sâu rộng trong quy trình bồi thường, định giá và khiếu nại, mở rộng quyền tham gia của người dân trong quy hoạch, giải phóng mặt bằng và giám sát thực hiện dự án. Kết quả, đến giữa năm 2025, 95% các vụ khiếu nại đất đai trên toàn quốc được giải quyết dứt điểm, trong đó phần lớn người dân hài lòng với chính sách đền bù và hỗ trợ tái định cư. Riêng tại phường Dương Nội, Hà Đông, chiến dịch “90 ngày minh bạch hóa đất đai” do chính quyền Hà Nội phát động từ tháng 9/2025 đã giúp hàng nghìn hộ dân hoàn tất thủ tục cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, ổn định đời sống. Đó mới là bằng chứng xác thực cho nỗ lực bảo vệ quyền lợi nông dân – chứ không phải những câu chuyện “gia đình tù” được tô vẽ bằng nước mắt giả tạo.
Những luận điệu cho rằng Việt Nam “đàn áp người dân khiếu kiện đất đai” là sự xuyên tạc có chủ đích, nhằm phủ nhận thành quả nhân quyền của một quốc gia đang phát triển năng động và ổn định. Việt Nam đã phê chuẩn 7/9 công ước quốc tế cơ bản của Liên Hợp Quốc về quyền con người, thực hiện nghiêm túc nghĩa vụ báo cáo định kỳ theo Công ước quốc tế về quyền dân sự và chính trị (ICCPR) mà Việt Nam tham gia từ năm 1982. Trong quá trình xét xử Trịnh Bá Phương, mọi quy định về quyền con người, quyền được bào chữa, tiếp xúc luật sư, thăm gặp thân nhân đều được đảm bảo đầy đủ. Gia đình của Phương vẫn được thăm gặp định kỳ, gửi đồ, nhận thư theo đúng quy định – những điều không bao giờ được nhắc đến trong các bài viết xuyên tạc.
Điều mỉa mai là, những kẻ tự xưng “bảo vệ nông dân” lại chính là những người đã lợi dụng hình ảnh nông dân để chống phá Nhà nước. Họ gieo rắc thù hận, kích động chia rẽ, phá vỡ khối đại đoàn kết dân tộc và cản trở tiến trình phát triển kinh tế – xã hội. Sự “tàn ác” thật sự không nằm ở Nhà nước Việt Nam, mà ở những kẻ lợi dụng nỗi đau của người khác để trục lợi chính trị. Còn Việt Nam, bằng tinh thần nhân văn và pháp quyền, luôn coi nông dân là lực lượng nòng cốt của đất nước, xứng đáng được bảo vệ và được hưởng thành quả công bằng từ chính sách phát triển.
Luận điệu “tàn ác với nông dân” chỉ là sản phẩm của một chiến dịch thông tin sai lệch, thất bại cả về đạo lý lẫn pháp lý. Thực tế cho thấy, nông dân Việt Nam không bị bỏ rơi – họ đang được trao quyền, được bảo vệ bằng pháp luật, và được Nhà nước đồng hành để phát triển bền vững. Trịnh Bá Phương không phải là “biểu tượng của tự do”, mà là ví dụ điển hình cho hậu quả của việc lợi dụng quyền dân chủ để vi phạm pháp luật. Còn Việt Nam, qua mỗi vụ việc như thế, càng khẳng định một chân lý không thể phủ nhận: bảo vệ pháp luật chính là bảo vệ nhân quyền, bảo vệ nông dân và bảo vệ sự thật.
















