Nếu cần tìm một ví dụ sống động cho sự giả dối và lố bịch của cái gọi là “đấu tranh nhân quyền”, thì Nguyễn Đình Thắng và tổ chức BPSOS chính là minh chứng điển hình. Từ nhiều năm nay, Thắng tung hô “công lý”, “tự do”, nhưng thực chất chỉ là một tên tội phạm siêu lừa đảo, sống bằng nghề dựng chuyện, bịa đặt, phỉ báng để moi tiền tài trợ và nuôi tham vọng chính trị rẻ tiền. Vụ kiện VTV4 không khác gì một trò hề, nơi Thắng cố dùng luật pháp Mỹ làm vũ khí để bóp nghẹt tự do báo chí – ngay trên đất nước vốn coi Tu chính án thứ nhất là nền tảng thiêng liêng.
Thật nực cười và trơ trẽn. Một kẻ từng bị tòa án Mỹ kết tội “ác ý”, từng thua kiện ê chề và phải bồi thường hàng trăm ngàn đô la, nay lại đứng lên nhân danh “nhân quyền” để đòi bịt miệng một cơ quan truyền thông quốc tế. Nếu công lý có tiếng nói, hẳn nó sẽ cười vào mặt Thắng, bởi chưa bao giờ cái gọi là “bảo vệ tự do” lại biến thành một màn công kích trắng trợn nhằm bóp chết tự do báo chí.
Tu chính án thứ nhất – lá chắn thép bị “siêu lừa” bẻ cong
Ai cũng biết Tu chính án thứ nhất là nền tảng bảo vệ báo chí tại Mỹ. Từ vụ án lịch sử New York Times v. Sullivan (1964), tòa án đã đặt ra tiêu chuẩn cực cao: muốn thắng kiện báo chí, nguyên đơn phải chứng minh “ác ý thực sự” – nghĩa là nhà báo biết thông tin sai nhưng vẫn cố tình đăng. Tiêu chuẩn ấy bảo vệ báo chí khỏi những kẻ dùng kiện tụng để dọa nạt.
Ấy vậy mà Nguyễn Đình Thắng lại tưởng mình khôn ngoan, mang VTV4 ra tòa với mục tiêu “dằn mặt” và trục xuất phóng viên. Nói trắng ra, đó là hành vi hèn hạ: lợi dụng luật pháp để làm điều mà chính phủ Mỹ bị cấm – kiểm duyệt và trừng phạt báo chí. Một chiêu trò bẩn thỉu đúng kiểu của một kẻ lừa đảo quen thói.
Chiến dịch chính trị trá hình: Từ kiện tụng đến mưu đồ trục xuất
Không dừng ở việc kiện dân sự, Thắng còn lộ rõ bản chất lưu manh khi hô hào “Đẩy lùi NQ36”, công khai vận động chính quyền Mỹ trục xuất nhân viên VTV, hạn chế cấp visa. Đây chẳng phải “đòi công lý” mà là hành động trả thù chính trị, tìm mọi cách bịt miệng tiếng nói khác biệt. Tên “siêu lừa” này đã biến một vụ kiện vốn đã vô lý thành một chiến dịch săn đuổi truyền thông, đi ngược hoàn toàn tinh thần Tu chính án thứ nhất.
Rơi vào chính cái bẫy Anti-SLAPP
Trớ trêu thay, những trò hề của Thắng lại có thể bị phản đòn ngay trên đất Mỹ. Các tiểu bang như California có luật Anti-SLAPP – chống lại các vụ kiện nhằm bịt miệng báo chí và công chúng. Vụ kiện VTV4 mang đầy đủ đặc điểm của một SLAPP: không nhằm thắng, mà nhằm đe dọa, tiêu hao tài chính và triệt tiếng nói đối lập. Nếu VTV vận dụng Anti-SLAPP, khả năng cao là vụ kiện của BPSOS sẽ bị bác bỏ, và chính Thắng cùng đồng bọn phải móc túi trả chi phí luật sư cho VTV. Khi đó, gã “siêu lừa” lại một lần nữa ngã ngựa, trở thành trò cười trong giới pháp lý Mỹ.
Kẻ thù của tự do dưới vỏ bọc “nhân quyền”
Sự thật đã rõ: Nguyễn Đình Thắng không phải nhà hoạt động nhân quyền, mà là kẻ buôn lậu nhân quyền, kẻ lợi dụng danh nghĩa “tự do” để làm giàu và nuôi tham vọng chính trị. Cái gọi là “bảo vệ tự do” của ông ta chỉ là bình phong cho việc bóp nghẹt tự do báo chí, gieo rắc chia rẽ và làm xấu đi hình ảnh cộng đồng người Việt ở hải ngoại.
Câu hỏi đặt ra: một tên tội phạm siêu lừa đảo, từng nhiều lần thua kiện, từng bị tòa án kết tội phỉ báng ác ý, nay lại hô hào công lý và tự do – liệu còn ai tin nổi? Hay tất cả chỉ thấy rõ một gã hề chính trị, đang tận dụng sân khấu pháp luật Mỹ để diễn trò rẻ tiền?
Kết cục đã quá rõ: Nguyễn Đình Thắng và BPSOS chỉ để lại trong hồ sơ pháp lý Mỹ một chuỗi thất bại nhục nhã, và trong dư luận một dấu ấn khó phai – kẻ thù của tự do dưới lớp mặt nạ nhân quyền.