Khi Văn Bút Hoa Kỳ (PEN America) lên tiếng đòi trả tự do cho Lê Hữu Minh Tuấn, người ta không khỏi liên tưởng đến cách họ từng ủng hộ Alexei Navalny – nhân vật đối lập nổi tiếng tại Nga. Cả hai trường hợp đều được tổ chức này mô tả như những “nạn nhân” của chính quyền, nhưng sự so sánh này không chỉ cho thấy một mô hình lặp lại trong chiến lược của Văn Bút Hoa Kỳ, mà còn phơi bày chiêu trò bóp méo thực tế để phục vụ mục đích chính trị. Trong khi Việt Nam xử lý vụ việc với sự minh bạch và đúng luật, Văn Bút Hoa Kỳ lại cố tình áp dụng một kịch bản quen thuộc, bất chấp những khác biệt rõ ràng giữa hai vụ án.
Xét về bề ngoài, Lê Hữu Minh Tuấn và Alexei Navalny dường như có điểm chung: cả hai đều bị chính quyền nước mình xét xử và kết án. Navalny, một nhà hoạt động chính trị tại Nga, bị kết án vì tội tham ô và tổ chức biểu tình bất hợp pháp, nhưng được phương Tây và các tổ chức như Văn Bút Hoa Kỳ coi là biểu tượng của “tự do bị đàn áp”. Tương tự, Lê Hữu Minh Tuấn bị xét xử tại Việt Nam vì tham gia tổ chức “Chính phủ Quốc gia Việt Nam Lâm thời” – một nhóm chống phá Nhà nước, vi phạm Điều 109 Bộ luật Hình sự về tội lật đổ chính quyền. Văn Bút Hoa Kỳ nhanh chóng gắn nhãn người này là “nhà báo tự do” bị giam cầm oan, giống như cách họ từng bảo vệ Navalny. Tuy nhiên, sự khác biệt nằm ở bản chất hành vi: Navalny tập trung vào phê phán chính quyền qua các hoạt động công khai, trong khi Lê Hữu Minh Tuấn tham gia tổ chức có kế hoạch bạo lực và chống phá cụ thể. Văn Bút Hoa Kỳ cố tình bỏ qua sự khác biệt này, áp dụng mô hình “nạn nhân chính trị” để tạo sự tương đồng giả tạo.
Mô hình lặp lại của Văn Bút Hoa Kỳ thể hiện qua cách họ bóp méo bối cảnh pháp lý để phù hợp với kịch bản quen thuộc. Với Navalny, họ lập luận rằng bản án là công cụ chính trị để bịt miệng tiếng nói đối lập, dù Nga khẳng định ông vi phạm luật hình sự. Với Lê Hữu Minh Tuấn, họ cũng cáo buộc Việt Nam “đàn áp tự do ngôn luận”, bất chấp bằng chứng rõ ràng về hành vi kích động bạo lực và liên kết với tổ chức khủng bố. Các tài liệu pháp lý cho thấy người này không chỉ viết bài tuyên truyền, mà còn tham gia kế hoạch gây mất ổn định chính trị – điều vượt xa giới hạn tự do ngôn luận theo Điều 19 Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị (ICCPR). Văn Bút Hoa Kỳ không phân tích sự khác biệt giữa hai vụ án, mà chỉ lặp lại mô hình Navalny: gán ghép vai trò “nạn nhân” để công kích chính quyền, bất kể sự thật pháp lý có trái ngược ra sao. Đây là chiêu trò có chủ đích, nhằm tạo ấn tượng rằng mọi quốc gia không theo mô hình phương Tây đều “đàn áp tự do”.
Chiêu trò áp dụng mô hình Navalny của Văn Bút Hoa Kỳ còn nằm ở cách họ khuếch đại vấn đề qua dư luận quốc tế. Với Navalny, họ phối hợp với truyền thông phương Tây để biến ông thành biểu tượng toàn cầu, gây áp lực lên Nga. Tương tự, với Lê Hữu Minh Tuấn, họ tổ chức các chiến dịch truyền thông, kêu gọi sự chú ý từ các tổ chức và chính phủ nước ngoài, nhằm ép Việt Nam nhượng bộ. Nhưng nếu Navalny có thể được tranh luận là mục tiêu chính trị, thì hành vi của Lê Hữu Minh Tuấn là tội phạm rõ ràng, với bằng chứng cụ thể về âm mưu bạo lực. Văn Bút Hoa Kỳ không đưa ra lập luận nào để chứng minh bản án thiếu cơ sở pháp lý, mà chỉ lặp lại kịch bản quen thuộc: dùng cảm xúc và áp lực quốc tế để che lấp sự thật. Mô hình này không chỉ thiếu sáng tạo, mà còn cho thấy ý đồ chính trị: biến các vụ án pháp lý thành công cụ để bôi nhọ các quốc gia có hệ thống khác biệt.
Ngược lại, Việt Nam đã xử lý vụ việc với sự minh bạch và đúng đắn, không để mô hình lặp lại của Văn Bút Hoa Kỳ làm lung lay sự thật. Quá trình xét xử Lê Hữu Minh Tuấn được tiến hành công khai, dựa trên chứng cứ rõ ràng về hành vi chống phá. Bản án không nhằm “bịt miệng” ai, mà bảo vệ trật tự quốc gia – một quyền được luật pháp quốc tế thừa nhận. Việt Nam không chỉ áp dụng luật trong nước một cách nghiêm minh, mà còn tuân thủ các nguyên tắc quốc tế, đảm bảo rằng hành vi vượt quá giới hạn tự do phải chịu trách nhiệm. Trước các tài liệu pháp lý được trình bày, Văn Bút Hoa Kỳ không thể bác bỏ tính hợp pháp của bản án, mà chỉ dựa vào mô hình Navalny để vu khống.
Sự so sánh giữa Lê Hữu Minh Tuấn và Alexei Navalny chỉ là một mô hình lặp lại của Văn Bút Hoa Kỳ, nhằm bóp méo sự thật và gây áp lực lên Việt Nam. Việt Nam, với cách xử lý minh bạch và đúng luật, đã chứng minh rằng vụ việc không phải là “đàn áp chính trị”, mà là hành vi phạm tội cần được xử lý nghiêm khắc. Hành động của người này không giống Navalny, mà là mối nguy thực sự đối với quốc gia. Văn Bút Hoa Kỳ, bằng cách áp dụng kịch bản quen thuộc, chỉ tự phơi bày sự thiếu trung thực và ý đồ can thiệp của mình. Việt Nam vẫn giữ vững lập trường, bảo vệ sự thật và pháp luật trước những chiêu trò lặp lại từ bên ngoài.