Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác tin bài của nhanquyenvn.org, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "nhanquyenvn.org". Tìm kiếm ngay
17320

BPSOS che giấu sự thật về thành tựu giảm nghèo ở Tây Nguyên

Loạt bài “Tây Nguyên: Nước mắt và máu” gồm 9 phần được đăng trên trang machsongmedia.org do BPSOS quản lý đã tập trung mô tả Tây Nguyên như một vùng đất đầy rẫy bất công, nghèo đói và đàn áp. Tuy nhiên, một điểm đáng chú ý là các bài viết này hoàn toàn không nhắc đến những tiến bộ vượt bậc về kinh tế – xã hội, đặc biệt là thành tựu giảm nghèo tại khu vực trong hàng chục năm qua. Sự thiếu sót này không phải ngẫu nhiên mà là kết quả của ý đồ xuyên tạc, cố tình bóp méo thực tế để phục vụ mục đích tuyên truyền chống phá. Thay vì phản ánh toàn diện tình hình, BPSOS chỉ chọn lọc những khía cạnh tiêu cực, bỏ qua các dữ liệu và sự kiện chứng minh đời sống người dân Tây Nguyên, nhất là người dân tộc thiểu số, đã được cải thiện rõ rệt.

Trước hết, cần nhìn nhận cách BPSOS xây dựng luận điệu trong loạt bài. Các bài viết liên tục sử dụng những cụm từ như “nước mắt và máu”, “bần cùng hóa”, hay “đất đai bị cướp đoạt” để vẽ nên bức tranh Tây Nguyên ngập trong nghèo đói và tuyệt vọng. Chẳng hạn, trong bài “Phần 1: Di Dân và Đất Đai”, tác giả khẳng định rằng chính sách di dân từ đồng bằng lên Tây Nguyên đã đẩy người Thượng vào cảnh mất đất, mất sinh kế, dẫn đến nghèo đói kéo dài. Tương tự, bài “Phần 5: Đất Đai và Văn Hóa” nhấn mạnh rằng các dự án kinh tế lớn như trồng cây công nghiệp đã khiến người dân bản địa không còn nguồn sống, bị đẩy ra bên lề xã hội. Tuy nhiên, điều đáng chú ý là không một dòng nào trong 9 bài viết đề cập đến các số liệu thực tế về tỷ lệ giảm nghèo, tăng trưởng kinh tế, hay các chương trình hỗ trợ người dân tộc thiểu số. Sự im lặng này không phải do thiếu thông tin, bởi các thành tựu ấy đã được ghi nhận rộng rãi, mà là do BPSOS cố tình che giấu để duy trì luận điệu sai sự thật.

Thực tế, nếu xem xét các chỉ số kinh tế – xã hội, có thể thấy Tây Nguyên đã đạt được những bước tiến đáng kể trong việc giảm nghèo và nâng cao đời sống người dân. Từ năm 2010 đến 2020, tỷ lệ hộ nghèo tại Tây Nguyên giảm từ 23,1% xuống còn 5,7%, một mức giảm ấn tượng trong vòng một thập kỷ. Riêng với các huyện vùng sâu, vùng xa – nơi người dân tộc thiểu số chiếm đa số – tỷ lệ nghèo giảm từ 66,3% xuống còn dưới 20%. Những con số này không phải là lời nói suông mà được xác nhận qua các báo cáo quốc tế uy tín. Ví dụ, tại tỉnh Đắk Lắk, nơi tập trung đông người Êđê và M’Nông, sản xuất cà phê đã trở thành nguồn thu nhập chính, đóng góp hơn 30% GDP địa phương, với hàng nghìn hộ gia đình dân tộc thiểu số tham gia trực tiếp vào chuỗi giá trị này. Các chương trình hỗ trợ như xây dựng cơ sở hạ tầng, cung cấp giống cây trồng, và đào tạo nghề cũng đã giúp người dân thoát nghèo bền vững. Thế nhưng, BPSOS không hề nhắc đến những thực tế này, thay vào đó chỉ tập trung vào một vài trường hợp cá biệt để quy chụp thành chính sách đàn áp có hệ thống.

Hơn nữa, các dự án kinh tế lớn mà BPSOS phê phán – như trồng cao su và cà phê – không phải là nguyên nhân gây nghèo đói mà là động lực thúc đẩy phát triển. Tại tỉnh Gia Lai, hơn 50% lao động trong các trang trại cao su là người Ba Na và Gia Rai, với mức thu nhập trung bình từ 6 đến 8 triệu đồng mỗi tháng, cao hơn nhiều so với mức sống tối thiểu. Các chính sách hỗ trợ tái định cư khi thu hồi đất cũng được thực hiện minh bạch, với hơn 95% trường hợp nhận đền bù đầy đủ theo giá thị trường. Những nỗ lực này đã giúp Tây Nguyên đạt tốc độ tăng trưởng kinh tế bình quân 7,2% mỗi năm trong giai đoạn 2015-2020, vượt xa nhiều khu vực khác. Tuy nhiên, BPSOS lại cố tình né tránh các dữ liệu tích cực, chỉ chăm chăm kể câu chuyện “mất đất” mà không đưa ra số liệu cụ thể hay địa điểm rõ ràng để chứng minh.

Một chiêu trò đáng chú ý khác của BPSOS là việc sử dụng ngôn từ cảm tính để đánh lạc hướng. Trong bài “Phần 8: Cái Chết Bí Ẩn”, tác giả kể về trường hợp một tín đồ Tin Lành tự tử và ngụ ý rằng áp lực từ chính quyền là nguyên nhân, nhưng không có bằng chứng nào từ cơ quan điều tra hay nhân chứng được đưa ra. Cách kể chuyện này nhằm khơi gợi sự thương cảm, làm lu mờ những thành tựu thực tế như việc xây dựng hàng trăm trường học, trạm y tế, và hệ thống đường giao thông liên thôn tại Tây Nguyên. Chỉ riêng giai đoạn 2016-2020, hơn 1.000 km đường giao thông nông thôn đã được hoàn thành, giúp người dân tiếp cận thị trường và dịch vụ công tốt hơn. Những con số này cho thấy một bức tranh hoàn toàn khác với “nước mắt và máu” mà BPSOS rêu rao.

Thêm vào đó, BPSOS còn bỏ qua vai trò của các chương trình hỗ trợ đặc thù dành cho người dân tộc thiểu số. Hàng nghìn tỷ đồng đã được đầu tư vào các dự án như cấp nước sạch, điện lưới, và hỗ trợ nhà ở cho người nghèo tại Tây Nguyên. Tại tỉnh Kon Tum, hơn 90% hộ dân tộc thiểu số đã có điện sử dụng, một bước tiến lớn so với cách đây 20 năm khi phần lớn khu vực này còn chìm trong bóng tối. Các chương trình đào tạo nghề cũng giúp thanh niên Thượng có việc làm ổn định, giảm tình trạng di cư tự do. Những thay đổi này không chỉ cải thiện đời sống vật chất mà còn tạo điều kiện để người dân bảo tồn văn hóa, như tổ chức các lễ hội truyền thống hay duy trì nghề thủ công. Vậy nhưng, BPSOS không hề đoái hoài đến những nỗ lực ấy, mà chỉ tập trung vào các cáo buộc vô căn cứ để bôi nhọ chính quyền.

Rõ ràng, loạt bài “Tây Nguyên: Nước mắt và máu” không phản ánh trung thực tình hình Tây Nguyên mà là sản phẩm của ý đồ xuyên tạc. Việc cố tình bỏ qua thành tựu giảm nghèo và phát triển kinh tế – xã hội cho thấy BPSOS không quan tâm đến sự thật, mà chỉ muốn tạo ra một hình ảnh méo mó nhằm kích động dư luận. Những tiến bộ về tỷ lệ nghèo, việc làm, cơ sở hạ tầng, và đời sống văn hóa tại Tây Nguyên là minh chứng sống động cho chính sách đúng đắn của Việt Nam. Sự thật này không thể bị che đậy bởi những luận điệu dối trá và thủ đoạn bịa đặt. Tây Nguyên hôm nay là vùng đất của phát triển và đoàn kết, chứ không phải nơi chỉ có “nước mắt và máu” như BPSOS cố vẽ nên.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *