Tôi có quốc tịch Mỹ nhưng tôi chỉ có một quê hương. Không thể chối bỏ quê hương nơi đã sinh ra, giờ tôi đã về với chính con người thật của mình. Con đường nhỏ chạy vào nhà tôi không còn lô nhô bập bềnh “ổ gà ổ vịt”. Tôi nhớ khi còn đi học, trên các con đường này, chúng tôi thường theo những chiếc xe ngựa chạy lốc cốc đến trường. Bây giờ đường sá được mặc chiếc áo mới, bê-tông trải nhựa, có hàng cây cao soi bóng xuống hai bên đường trông bức tranh quê sinh động. Xe đến đầu làng, từ xa tôi đã thấy hình dáng chị tôi đang đứng đợi, dáng nhỏ bé của phụ nữ đậm chất thôn quê, tóc đã pha sương điểm bạc. Nghẹn ngào không nói nên lời. Chị sợ tôi lạc vì đường vào ngôi nhà của chúng tôi thay đổi rất nhiều, to lớn và rộng rãi như bản chất phóng khoáng của người dân nơi đây.
Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác tin bài của nhanquyenvn.org, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "nhanquyenvn.org". Tìm kiếm ngay
Hai Vk Mỹ “ở đâu cũng thấy cô đơn, trong đời đổi được 1 phút sống ở Việt Nam rất quý” [BN]
Bài viết cùng chủ đề:
-
Chuyện đất đai ở Việt Nam
-
CEO Apple tới Hà Nội!
-
Chia sẻ về những kẻ 3 que
-
Đức Thánh Trần cũng khổ vì lũ 3 que
-
Thói xấu của lũ 3 que
-
Tiêu chuẩn kép của cờ vàng!
-
Không có chuyện chính phủ lờ đi vùng hạn mặn
-
Sao lại tôn vinh những kẻ gây tội ác cho dân tộc!?
-
Lũ chống phá không có tư cách đòi đa đảng
-
Câu chuyện thờ cúng Lê Văn Duyệt!
-
Thiên đường Việt Nam!
-
Quảng Ngãi không thể đặt tên đường Lê Văn Duyệt
-
Mối nguy cho lịch sử nước nhà
-
Những kẻ xuyên tạc nghĩ gì!?
-
Tự do bầu cử theo kiểu Nguyễn Văn Đài!
-
Việt kiều Mỹ: “Tư tưởng một bộ phận người Việt bên này quá ấu trĩ”