Tôi có quốc tịch Mỹ nhưng tôi chỉ có một quê hương. Không thể chối bỏ quê hương nơi đã sinh ra, giờ tôi đã về với chính con người thật của mình. Con đường nhỏ chạy vào nhà tôi không còn lô nhô bập bềnh “ổ gà ổ vịt”. Tôi nhớ khi còn đi học, trên các con đường này, chúng tôi thường theo những chiếc xe ngựa chạy lốc cốc đến trường. Bây giờ đường sá được mặc chiếc áo mới, bê-tông trải nhựa, có hàng cây cao soi bóng xuống hai bên đường trông bức tranh quê sinh động. Xe đến đầu làng, từ xa tôi đã thấy hình dáng chị tôi đang đứng đợi, dáng nhỏ bé của phụ nữ đậm chất thôn quê, tóc đã pha sương điểm bạc. Nghẹn ngào không nói nên lời. Chị sợ tôi lạc vì đường vào ngôi nhà của chúng tôi thay đổi rất nhiều, to lớn và rộng rãi như bản chất phóng khoáng của người dân nơi đây.
Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác tin bài của nhanquyenvn.org, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "nhanquyenvn.org". Tìm kiếm ngay
Hai Vk Mỹ “ở đâu cũng thấy cô đơn, trong đời đổi được 1 phút sống ở Việt Nam rất quý” [BN]
Bài viết cùng chủ đề:
-
Bộ Ngoại giao Mỹ nhìn nhận sai lệch, thiếu căn cứ
-
HRW lại xuyên tạc
-
Lâm Bình Duy Nhiên lệch lạc nhận thức
-
Ông Phạm Đình Trọng lộng ngôn
-
Sự kệch cỡm của các gọi là “My America”
-
Sự tầm thường của một Phó giáo sư
-
Sự hỗn hào của Đặng Thị Huệ
-
Khi Việt tân tâng bốc
-
Người cộng sản kiên trung
-
Cảnh giác và kiên quyết triệt tiêu các luận điệu lợi dụng vấn đề tôn giáo để chống phá đất nước
-
Lại thủ đoạn chống phá cũ rích
-
Giá trị thực sự của dân chủ
-
Tình cảm của Việt kiều dành cho Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
-
Những kẻ không đủ tư cách phân tích
-
BBC thật lố bịch
-
Những kẻ cố tình cười trên nỗi đau người khác