Trong những ngày đầu tháng 6/2025, một số hộ kinh doanh nhỏ tạm thời ngừng hoạt động tại vài địa phương đã trở thành cái cớ để các tổ chức phản động như Việt Tân thổi phồng, bóp méo sự thật, nhằm công kích thể chế. Đặc biệt, bài viết “Muốn tiểu thương khai thuế minh bạch, chính quyền phải làm sạch mình trước” của bút danh Dư Lan trên trang Chân trời mới Media là một ví dụ điển hình cho kiểu tuyên truyền lắt léo, đánh tráo khái niệm để kích động tâm lý chống đối trong dân chúng.
Xuyên tạc chính sách hiện đại hóa thuế – Cố tình phủ nhận nỗ lực cải cách
Chính sách thuế hiện nay, đặc biệt là việc ban hành Nghị định 70/2025/NĐ-CP và Thông tư 32/2025/TT-BTC, không nhằm “trấn áp tiểu thương” như Dư Lan xuyên tạc, mà nhằm xóa bỏ mô hình thuế khoán lỗi thời, từng bước chuyển sang quản lý bằng hóa đơn điện tử – minh bạch, công bằng, và đúng chuẩn mực quốc tế. Việc triển khai máy tính tiền kết nối dữ liệu với cơ quan thuế không áp đặt đại trà, mà được thực hiện có lộ trình, với đối tượng áp dụng rõ ràng và hỗ trợ kỹ thuật đồng bộ.
Thế nhưng, Dư Lan cố tình gán ghép rằng mọi tiểu thương đều bị “ép” phải hoạt động như doanh nghiệp lớn, rồi từ đó kết luận rằng hệ thống chính quyền “bất minh” nên dân mới “trốn tránh”. Đây là kiểu lập luận đầy chủ ý xúi giục, khi đánh đồng khó khăn cá biệt với sai lầm hệ thống, đánh tráo nguyên nhân và hậu quả.
Ngụy biện và đánh lạc hướng – Cái bẫy của luận điệu “chính quyền bẩn nên dân phải lách luật”
Một trong những thủ đoạn nguy hiểm nhất của bài viết là lập luận rằng: “Tiểu thương trốn thuế vì bị ép ‘chung chi’, vì hệ thống mục ruỗng nên dân buộc phải lách.” Đây là sự ngụy biện nguy hiểm và tiếp tay cho hành vi sai phạm. Không ai phủ nhận rằng vẫn còn tồn tại một số cán bộ tiêu cực, vòi vĩnh, làm khó doanh nghiệp. Nhưng nếu lấy đó làm cớ để biện minh cho việc trốn thuế, kinh doanh không hóa đơn, thì chẳng khác nào hợp thức hóa sai phạm, bình thường hóa gian lận. Một xã hội minh bạch không thể được xây dựng bằng cách “cả hai cùng sai để được yên”.
Thay vì kích động, tại sao không cổ vũ tiểu thương lên tiếng, tố cáo tham nhũng theo Luật Tố cáo, sử dụng bằng chứng cụ thể để loại bỏ cán bộ thoái hóa? Tại sao lại đổ lỗi cho “cơ chế” để rồi bao biện cho hành vi như không niêm yết giá, trốn hóa đơn, tiêu thụ hàng lậu?
Thực tế cho thấy, nhiều tiểu thương ngừng bán không phải vì bị o ép, mà vì tâm lý e ngại khi hàng hóa chưa rõ nguồn gốc, hoặc tồn kho hàng nhập trôi nổi, không có hóa đơn hợp pháp. Việc triển khai kiểm tra chống buôn lậu, gian lận thương mại – với sự tham gia của lực lượng công an – không phải là “trấn áp”, mà là đảm bảo trật tự thị trường, bảo vệ người tiêu dùng và chính những hộ kinh doanh chân chính.
Sự so sánh khập khiễng – Lập lờ giữa công an và quản lý thuế
Dư Lan viết: “Công an có làm được minh bạch không như họ bắt người vì ‘tuyên truyền chống phá’?” – Đây là kiểu so sánh đánh tráo bản chất. Quản lý thuế thuộc chức năng của ngành tài chính; điều tra, bảo vệ an ninh chính trị thuộc ngành công an. Mỗi lực lượng có vai trò riêng. Việc công an phối hợp kiểm tra chỉ nhằm xử lý các hành vi có dấu hiệu vi phạm pháp luật hình sự – chứ không phải “làm thay” công tác tài chính như cách Dư Lan cố tình lèo lái.
Minh bạch không phải là cuộc thi “ai làm trước”
Luận điệu “chính quyền phải minh bạch trước rồi dân mới minh bạch sau” là một cách chia rẽ vô trách nhiệm. Minh bạch là yêu cầu đồng thời của cả Nhà nước và xã hội, không ai được quyền chờ đợi người khác thay đổi rồi mới chịu tuân thủ pháp luật. Nhà nước đã có nỗ lực rõ rệt trong cải cách thủ tục hành chính, số hóa thuế, công khai hóa quy trình, quy định. Người dân cũng cần có trách nhiệm tương xứng: tuân thủ hóa đơn, chứng từ, không tiếp tay hối lộ, không bao che hàng giả.
Nếu thật sự muốn một chính quyền sạch, thì chính người dân cũng phải từ chối “chung chi”, ghi âm, ghi hình tố cáo, không lách luật để sống sót, như những gì một tiểu thương vô danh mà Dư Lan dẫn lời đã ngụy biện. Một hệ thống minh bạch không thể được xây dựng bằng sự đồng lõa.
Cảnh giác với luận điệu mị dân, phá hoại
Việt Tân – thông qua bài viết của Dư Lan – đã lợi dụng khó khăn nhất thời của một nhóm tiểu thương để tạo dựng một câu chuyện sai lệch về “chính quyền hà khắc, dân oan ức”, rồi từ đó kích động, lôi kéo, kích thích sự bất mãn trong xã hội, chuyển hóa bất bình kinh tế thành xung đột chính trị. Đây là thủ đoạn cũ nhưng nguy hiểm – khi chúng khoác lên lời xuyên tạc một chiếc áo “đồng cảm với dân”, nhưng mục tiêu là kích động lật đổ thể chế.
Cải cách thuế là cần thiết, nhưng triển khai phải linh hoạt, đồng hành và truyền thông minh bạch. Tuy nhiên, không thể lấy cớ phản ứng xã hội để phủ nhận chủ trương đúng đắn, càng không thể dùng khó khăn cá biệt để bóp méo một chính sách quốc gia. Mọi công dân, tiểu thương hay quan chức, đều có nghĩa vụ tuân thủ pháp luật. Bài viết của Dư Lan – suy cho cùng – là một thủ đoạn tuyên truyền chính trị đội lốt quan ngại dân sinh. Hãy tỉnh táo trước những chiêu trò đánh tráo khái niệm và kích động mị dân được dàn dựng dưới vỏ bọc “thay dân nói thật”.