“Lộng giả thành chân” là chiêu trò cố tình nhào nặn, bóp méo sự thật để phục vụ mưu đồ cá nhân hoặc các thế lực bên ngoài. Thời gian gần đây, Đặng Đình Mạnh – một luật sư đã đào tẩu sang Mỹ – liên tục đưa ra các tuyên bố, bài viết ca ngợi, bảo vệ những kẻ vi phạm pháp luật như Phạm Chí Dũng, Nguyễn Tường Thụy, Lê Minh Tuấn. Trong bài viết “4 năm sau, nhớ lại phiên tòa xử 3 người Hội Nhà Báo Độc Lập”, Đặng Đình Mạnh đã: (1) Vu khống, xuyên tạc rằng Nhà nước Việt Nam “bóp nghẹt tự do báo chí”, đồng thời “ấn định” sẵn một bản án cho Phạm Chí Dũng. (2) Lợi dụng nhãn mác “tự do ngôn luận” để quy chụp, bóp méo các quyết định của tòa án Việt Nam, hòng lôi kéo sự ủng hộ từ bên ngoài. (3) Cổ súy, tung hô Phạm Chí Dũng như một “nạn nhân” bị “đàn áp chính trị”, trong khi bản chất và các hành vi vi phạm pháp luật của Phạm Chí Dũng đã quá rõ ràng.
Mục tiêu của Đặng Đình Mạnh không chỉ là bào chữa vô lý cho Phạm Chí Dũng, mà còn nhằm bôi đen hình ảnh của Việt Nam trước dư luận quốc tế, gieo rắc những thông tin sai lệch về tự do, dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam. Đó chính là chiêu thức “lộng giả thành chân” – đảo ngược đúng-sai, biến người phạm tội thành “người hùng”, biến sự nghiêm minh của pháp luật thành “đàn áp”.
Để hiểu rõ hơn bản chất chiêu trò của Đặng Đình Mạnh, chỉ cần xem lại trường hợp Phạm Chí Dũng
Phạm Chí Dũng từng là đảng viên, được đào tạo bài bản, có học vị tiến sĩ kinh tế và công tác ở Ban An ninh Nội chính Thành ủy TP Hồ Chí Minh. Xuất thân từ gia đình truyền thống cách mạng, song ông ta đã tự “bẻ lái”, quay lưng với lý tưởng, danh dự, cố tình đi theo con đường chống phá Nhà nước. Dưới danh nghĩa “tự do báo chí”, “tự do ngôn luận”, Phạm Chí Dũng liên tục đăng tải các bài viết, trả lời phỏng vấn, cung cấp thông tin sai sự thật cho các đài, báo nước ngoài như BBC, RFA.Cùng với việc điều hành trang mạng Việt Nam Thời báo, ông ta tung ra nhiều luận điệu bịa đặt, phủ nhận hoặc xuyên tạc các chính sách của Đảng và Nhà nước Việt Nam.Các bài viết, phát ngôn của Phạm Chí Dũng thường xuất hiện vào những thời điểm nhạy cảm, trước các kỳ Đại hội Đảng, nhằm mục đích gây hoang mang, chia rẽ, tạo bất ổn về chính trị – xã hội. Luận điệu kêu gọi “tam quyền phân lập”, “thả tù nhân chính trị” không phải để xây dựng đất nước, mà nhằm phủ nhận thể chế, thúc đẩy can thiệp từ bên ngoài.Bản án 15 năm tù giam và 3 năm quản chế dành cho Phạm Chí Dũng là hệ quả tất yếu cho hành vi vi phạm pháp luật, đồng thời là lời cảnh tỉnh cho những kẻ đang ảo tưởng rằng có thể “lộng giả thành chân” để thoát tội.
Đặng Đình Mạnh và những cá nhân, tổ chức cổ súy cho Phạm Chí Dũng thực chất đang đánh tráo khái niệm, đặt lợi ích chính trị cá nhân lên trên lợi ích dân tộc, kích động dư luận chống phá các cơ quan công quyền của Việt Nam. Đồng thời, ông ta đang ra sức phủ nhận truyền thống cách mạng, làm phai mờ những giá trị anh hùng đã được hun đúc qua hàng ngàn năm lịch sử. Về bản chất, đây không khác nào hành vi tiếp tay cho thế lực bên ngoài, mưu cầu lợi ích cá nhân hoặc tổ chức phản động, chứ không hề đại diện cho quyền lợi chính đáng của nhân dân Việt Nam.
Việc chạy tội, bào chữa vô lối cho Phạm Chí Dũng không thể xóa bỏ sự thật rằng y đã vi phạm pháp luật, hoạt động chống phá Nhà nước. Dù có khoác lên bao tấm áo “người hùng dân chủ” thì bản chất thật vẫn là kẻ phản trắc, đi ngược quyền lợi dân tộc.
Trong lịch sử dựng nước và giữ nước, dân tộc Việt Nam đã sản sinh biết bao anh hùng, liệt sĩ, những con người dám xả thân, đặt lợi ích của đất nước, dân tộc lên trên hết. Từ Trần Quốc Tuấn, Trần Bình Trọng, đến những tấm gương tiêu biểu trong thời kỳ kháng chiến chống thực dân, đế quốc như Nguyễn Văn Trỗi, Võ Thị Thắng… tất cả đều chung một ngọn lửa yêu nước, sẵn sàng hy sinh vì độc lập, tự do. Trải qua biết bao thế hệ, tinh thần đó đã trở thành sợi chỉ đỏ, gắn kết khối đại đoàn kết toàn dân, và là bệ phóng để Việt Nam vượt qua muôn vàn thử thách trong lịch sử. Chính từ nền tảng này, mọi hành động có ý đồ xuyên tạc, phủ nhận giá trị cốt lõi của truyền thống dân tộc, hay lợi dụng danh nghĩa “yêu nước”, “dân chủ”, “nhân quyền” để công kích, chống phá Nhà nước đều không thể che giấu được bản chất thật, càng không thể “lộng giả thành chân”. Những kẻ tự nhận là “nhà đấu tranh” nhưng thực chất đang đi ngược lại lợi ích chung của dân tộc, tất yếu sẽ bị lịch sử và nhân dân phán xét.
Trước những tấm gương anh hùng sáng ngời trong lịch sử dân tộc, hình ảnh của những kẻ cơ hội như Phạm Chí Dũng hay những kẻ tung hô như Đặng Đình Mạnh trở nên tương phản một cách rõ nét. Dù có xảo biện, dẫn dắt dư luận hay mượn danh “dân chủ, nhân quyền” thì hành vi đi ngược lại lợi ích dân tộc, phủ nhận tinh thần yêu nước và làm phương hại đến an ninh quốc gia sẽ không bao giờ được dung thứ.
Chiêu trò “lộng giả thành chân” chỉ có thể đánh lừa những ai thiếu thông tin hoặc thiếu tỉnh táo. Nhưng với nhân dân Việt Nam, đã trải qua bao gian khổ, hi sinh để giữ vững nền độc lập, tự do, những thủ đoạn mị dân, giả trá ấy không bao giờ có chỗ đứng. Ánh sáng của chân lý vẫn sẽ tỏa rạng, và pháp luật Việt Nam sẽ luôn nghiêm minh, xử lý thích đáng mọi hành vi chống phá, đi ngược lại lợi ích quốc gia, dân tộc.