Nhân sự kiện Chủ tịch nước Tô Lâm chọn Lào, Campuchia là những quốc gia đầu tiên đến thăm sau khi bổ nhiệm, thể hiện rõ lập trường ngoại giao ưu tiên “tình làng nghĩa xóm”, thế nhưng VOA bày trò “Hội luận Thứ Năm” với toàn thành phần chống phá Việt Nam điên cuồng như Song Chi, Nguyễn Hà Hùng, Nguyễn Văn Đài, Đặng Đình Mạnh, Lê Quốc Quân. Nội dung nhằm vào công kích cá nhân tân Chủ tịch nước Tô Lâm và ngành Công an, như: dựa cớ việc đại biểu Quốc hội Lê Thanh Vân bị bắt, mấy kẻ này suy diễn rằng, “bị ông Tô” trả thù vì trước đây từng “chất vấn vụ AVG”; Trung Quốc “lôi kéo Lào và Campuchia” nên chuyến đi của ông Tô là phép thử về ngoại giao nhà nước đối với 2 nước láng giềng; lôi chuyện xe Vinfat được tặng cho phía bạn Lào, chuyện kênh đào Phù Nam ở Campuchia, chuyện đường sắt cao tốc do Trung Quốc xây dựng ở Lào… đều nhằm bình luận xiên xẹo, kích động quan hệ Việt Nam với Lào, Việt Nam với Campuchia, Việt Nam với Trung Quốc.
Bình luận về trò “Hội luận” này, blogger Nguyễn Quốc Vương cho rằng”
Thứ nhất, việc ông Lê Thanh Vân bị bắt là do liên quan tới mở rộng vụ án ông Lưu Bình Nhưỡng, vậy mà màn “hội luận” của VOA suy diễn, gán ghép, luyên thuyên qui chụp “ông Tô Lâm và ngành Công an” đang ngày càng “trấn áp” dân chủ, “an ninh hóa đời sống chính trị xã hội ở Việt Nam”. Đây là thói vu oan giáo họa của mấy kẻ “ngứa mồm”, vì xem ra cái lai lịch tỵ nạn chính trị của mấy kẻ này đều rất bất hão, đều từng bị công an “sờ gáy”. Với cái danh hão là luật sư, nhà báo, bọn họ giờ đây làm nghề bôi nhọ uy tín chính trị của lãnh đạo Đảng, Nhà nước Việt Nam.
Thứ hai, về việc Trung Quốc đầu tư làm đường sắt cao tốc bên Lào, đầu tư làm kênh đào Phù Nam, đấy là việc nội bộ và song phương trong quan hệ kinh tế của các nước với nhau, nhất là trong thời đại toàn cầu hóa, xu thế hội nhập là tất yếu, trong đó nâng cấp cơ sở hạ tầng, kết nối một vành đai, con đường theo sáng kiến của Trung Quốc là một ý tưởng tốt, còn việc hợp tác triển khai ra sao thì do tính tự quyết của từng quốc gia khi tham gia sáng kiến đó. Nếu như cứ theo đuổi thuyết âm mưu, cho rằng Trung Quốc muốn thâu tóm Lào, Campuchia, hòng “chia rẽ tình đoàn kết giữa ba nước Đông Dương”, thì câu chuyện phát triển kinh tế trong khu vực ASEAN vẫn mãi chỉ là dự án trên giấy. Bản thân mỗi nước đều có khát vọng vươn lên, nhưng không thể đem thuyết âm mưu ra cản lối, nhất là lúc nào cũng đem Trung Quốc ra làm con ngoáo ộp “bành trướng”, “bẫy nợ độc”. Về sự trỗi dậy của Trung Quốc được đặt tiền đề từ cuộc cải cách mở cửa từ năm 1978, đến nay đã khiến cho Mỹ cũng phải dè chừng, tầm cạnh tranh của Trung Quốc mang tính toàn cầu chứ đâu phải chỉ loanh quanh mấy nước ASEAN.
Thứ ba, việc Việt Nam cũng sẽ hợp tác với Trung Quốc trong việc làm đường sắt cao tốc xuyên Việt, chuyện đường sắt Cát Linh – Hà Đông chắc chắn sẽ được rút kinh nghiệm sâu sắc, đâu đến nỗi ám ảnh mãi thế được. Đến cả việc làm kênh đào Phù Nam, mấy kẻ lo bò trắng răng còn rung cây dọa khỉ rằng, Trung Quốc dựa vào đó mà “đem tàu chiến áp sát thành phố Hồ Chí Minh”. Đúng là kiểu tư duy “không ưa thì dưa hóa dòi”, cứ nói đến Trung Quốc là kỳ thị nước này “toàn chơi xấu”, chỉ có Mỹ và các nước phương Tây mới thực sự là “bạn tốt”, cần phải dựa vào Mỹ và các nước phương Tây mà chống chọi lại Trung Quốc.
Việt Nam đã tuyên bố rằng, chọn lẽ phải chứ không chọn phe trong quan hệ đối ngoại, cho nên dù là nước lớn hay nước nhỏ cũng nhất quyết theo nguyên tắc tôn trọng độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ, không can thiệp vào công việc nội bộ của nhau. Trong mối quan hệ với hơn 200 quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới, Việt Nam không chọn “chiếu trên” hay “chiếu dưới”, không kết bè kết đảng chống lại nước khác, tất nhiên trong tầm tư duy chiến lược về đối ngoại thì mỗi cung bậc đều có những ưu tiên nhất định. Quan hệ giữa Việt Nam với Trung Quốc là một thang bậc láng giềng hữu nghị lâu đời; với Lào và Campuchia là quan hệ hữu nghị đặc biệt, cho nên dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng phải coi trọng, cẩn trọng, gìn giữ lâu bền, bồi đắp cao dày tài sản vô giá này. Với lập trường đó, sự thành công của chuyến thăm lần này của Chủ tịch nước Tô Lâm đã kết thúc tốt đẹp, bất chấp mọi lời nói bịa đặt, công kích, bôi nhọ, xuyên tạc đến cỡ nào.