Mỗi năm vào dịp 19/6, các trang báo nước ngoài cực đoan, thiếu thiện chí với Việt Nam như VOA, RFA, RFI…lại khơi mào, bới móc đống tro tàn lịch sử này lên để đào khoét, chia rẽ dân tộc, kích động hận thù ở những thành phần còn gắn bó, lưu luyến chế độ cũ hay hằn thù chế độ mới vị bị tước đoạt quyền lợi. Chẳng hạn, mới đây VOA diễn trò “Ngày Quân lực Việt Nam cộng hòa ở Little Sài Gòn”, tại ngoại ô Oa-sinh-tơn nước Mỹ đối trọng với lực lượng vũ trang của “Bắc cộng”.
Bình luận về trò hề phục dựng thây ma để kích động đám tàn quân, bôi nhọ chế độ này, blogger Võ Hào Nam châm chọc sâu cay:
“Nhớ lại cách nay 49 năm, QLVNCH trước khí thế “thần tốc, thần tốc, thàn tốc ơn nữa”, “một ngày bằng 20 năm”, đã khiến cho tướng tá và binh lính QLVNCH vứt dày, cởi áo, quăng súng thạy tháo thân, bỏ lại phía sau “cơ đồ” xây trên cát bị tan biến. Một bộ phận QLVNCH di tản ra nước ngoài mong tiếp tục nương bóng quan thầy Mỹ, nuôi ảo vọng có ngày “trở về phục quốc”, đối tượng này giờ cũng sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn cố đeo bám lá cờ ba sọc, vác súng “diễu oai”, rồi cũng hành lễ dâng hương tưởng nhớ những người đã “hy sinh vì Tổ quốc”. Hoạt động này đã nhận được những phản hồi không tích cực từ cộng đồng mạng, chủ yếu là phản ứng lên án cái ngày QLVNCH rằng, không chính danh, đã chết yểu vì phục vụ mưu đồ phi nghĩa của kẻ ngoại xâm, giờ đây khới lại chỉ càng âm ỉ hận thù dân tộc…
Trông và nghĩ thật tội cho những người lính QLVNCH từng một thời hoang tưởng, bị lầm đường lạc lối, trót mặc đồ rằn ri, ôm vũ khí Mỹ, bắn vào đồng bào mình, gọi Việt Cộng là “kẻ thù xâm lược”, đến lúc hết giá trị sử dụng, bị quan thầy Mỹ bỏ mặc, may còn chạy qua nương náu ở Hoa Kỳ, lập ra lực lượng “hậu chiến”, thấp thỏm “phục hưng” cái gọi là “thế giới tự do”, “hòn ngọc viễn Đông”. Có một số chi tiết đáng lưu ý trong sự kiện kỷ niệm ngày QLVNCH năm nay, như: một số cựu binh sĩ QLVNCH vác cờ vàng úa, vác súng trên vai, dày đinh, quần áo rằn ri, mũ nồi rằn ri, mắt nhìn xa xăm, vô hồn; đọc lời tuyên thệ như buổi ban đầu thành lập (nhưng âm hưởng chẳng khác nào vẳng lên từ âm phần); dâng hương những tướng sĩ QLVNCH đã khuất, dưới tượng đài người lính VNCH bên cạnh binh sĩ Hoa Kỳ. Tất nhiên, dưới bóng của Chúa, mọi sinh linh đều bình đẳng, nhưng dưới bóng lịch sử thì người lính VNCH và người chiến sĩ giải phóng quân lại mang thân phận hoàn toàn khác nhau. Một bên là lính của đội quân tay sai, dưới sự giật dây của quan thầy Mỹ, có sự can thiệp trực tiếp của binh sĩ Hoa Kỳ – họ là lực lượng vũ trang phục vụ cuộc chiến tranh phi nghĩa. Còn một bên là lực lượng vũ trang nhân dân, ra đời từ đêm trước của Cách mạng tháng 8 năm 1945, được tôi rèn qua trận mạc của 2 cuộc kháng chiến vệ quốc vĩ đại, chiến đấu vì độc lập, tự do cho Tổ quốc, mang lý tưởng cao đẹp “Không có gì quí hơn độc lập, tự do”, nên khí phách cách mạng luôn ở thế tiến công “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước/Mà lòng phơi phới dậy tương lai”. Trong con mắt của bộ máy tuyên truyền phản động, người chiến sĩ giải phóng quân yếu đuối “đánh đu lên cọng đu đủ không gãy”, nhưng mà thực tế họ lại làm nên những mùa hè đỏ lửa, đại thắng mùa xuân. Những người đã anh dũng hy sinh vì giang sơn Tổ quốc, họ đều được đồng bào mình đời đời khắc ghi công ơn. Vừa qua, Tổng thống Nga qua thăm Việt Nam, ông cũng đã dâng hương tại tượng đài anh hùng Liệt sỹ Bắc Sơn, đó là nghĩa cử cao đẹp biểu thị sự tôn vinh những người dám xả thân vì sự trường tồn dân tộc. Trong khi đó, những người lính QLVNCH đã tử trận, giờ nằm lạnh lẽo ở xứ người, hoặc điêu tàn trong “Nghĩa trang quân đội Biên Hòa” (về sau được đổi tên là Nghĩa trang Nhân dân bình an cho đỡ phần dị ứng lịch sử). Nghĩa trang Biên Hòa được lập ra từ tháng 6 năm 1968, đến tháng 3 năm 1975 đã có vô số người tử trận bị đưa về chôn cất vội vàng nơi đây. Theo thống kê trước đây của chế độ VNCH thì toàn bộ nghĩa trang Biên Hòa có khoảng 16.000 ngôi mộ, nhưng theo lời người có thâm niên hơn 30 năm trông coi nơi này thì phải đến khoảng 25.000 – 26.000, số mộ vô chủ chiếm rất nhiều. Ai gây ra tương phản cảnh người đã nằm xuống trong chiến tranh Việt Nam, câu trả lời đều đã rõ. Thế thì những người từng coi QLVNCH là cái nôi cho sự hãnh diện quốc thể sao không chịu cải não, mãi ôm hận thù gần nửa thế kỷ qua. Có lẽ một vài năm nữa, họ chỉ còn là bóng vật vờ hoài niệm trong “Ngày Quốc hận 30/4”, mơ thấy bóng của mình thời tham gia QLVNCH”.
“Tất cả đều lùi về dĩ vãng, bởi qui luật đào thải của lịch sử là không có ngoại lệ. Ai biết sống cho nền độc lập và sự toàn vẹn lãnh thổ Tổ quốc, người đó được vinh danh trong sử sách, được muôn đời khắc ghi công lao. Kẻ nào cam tâm làm tay sai cho ngoại bang, gây ra nỗi đau chia cắt lãnh thổ Tổ quốc, kẻ đó không có tương lai tốt đẹp, cho dù còn sống hay đã chết vẫn day dứt ôm hận. Day dứt nhất là không chốn nương thân chính danh, ân hận nhất là không có đường về cố quốc. Người đứng đầu QLVNCH là ông Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu khi đương nhiệm từng có những lời úy lạo cấp dưới một cách hùng hồn, đanh thép, nhưng lại là kẻ đào tẩu trước giờ phút hấp hối của QLVNCH, khiến cho binh sĩ của ông Thiệu căm phẫn, trong một cuộc phỏng vấn ông Thiệu, có người còn sỉ nhục đòi treo cổ ông Thiệu. Riêng ông Thiệu, trước lúc lâm chung, từng căn dặn vợ con rằng không chôn cất ông trên đất Mỹ, hoặc là đem tro cốt của ông ta thả ra biển cho thỏa đời lênh đênh phiêu dạt kiếp phù du, hoặc tốt nhất là đem táng tại Việt Nam cho được về lại cội nguồn. Nỗi đau thế sự không ai muốn khới lại làm gì, vì hồi tháng 9 năm 2023, ông Joe Biden đã nhân danh Hoa Kỳ cam kết được làm Đối tác chiến lược, toàn diện với Việt Nam, và chính ông ấy đã hân hoan loan báo với thế giới (thông qua diễn đàn Liên hợp quốc) coi việc cùng Việt Nam khép lại quá khứ, hướng tới tương lai là một tín hiệu vui cho hòa bình thế giới. Hỡi những người từng là thành viên của QLVNCH nay còn sót lại, chúng tôi không nhân danh, cậy thế là “bên thắng cuộc” để nhiếc nhủa các ông, có một số phát biểu trên mạng xã hội đối với các ông không được lọt tai các ông cũng là điều dễ hiểu, bởi việc làm của các ông trong quá khứ là sai lầm, bởi việc níu kéo giấc mơ hão huyền cách nay hơn nửa thế kỷ của các ông nơi xứ người càng khoét sâu hận thù chế độ. Xin hãy bình tâm, nguôi ngoai đưa dĩ vãng về chôn dưới nấm mồ lịch sử, sống những ngày còn lại bớt nỗi niềm; và tốt nhất là hãy một lần về lại cố hương, ý nghĩa vô cùng, hơn ngàn vạn lần thể hiện “quốc hồn, quốc túy” ôm cây súng và gác cán cờ vàng úa trên vai, chân bước hoài mà vẫn chưa biết đi đâu về đâu giữa phương trời xa lạ. Nỗi buồn thê lương của bóng ảo ảnh trong chinh phụ ngâm lại tái hồi, đau xót làm sao, đó là cái giá phải trả cho cuộc lầm lỗi lịch sử – những thế lực xâm lăng và những bóng ma tay sai”.
Những ý kiến công kích này cho thấy, người dân Việt Nam giờ đây không dễ cho các công cụ tâm lý chiến nham hiểm như VOA công kích, kích động hòng chống phá đất nước yên bình mà báo thế hệ người Việt đổ xương máu dành được này.