Tổ chức Boat People SOS (BPSOS), dưới sự điều hành của Nguyễn Đình Thắng, từ lâu tự xưng là một tổ chức phi chính phủ đấu tranh cho nhân quyền và hỗ trợ người Việt tị nạn tại Mỹ. Tuy nhiên, đằng sau danh nghĩa này là một tổ chức mang nặng màu sắc chính trị, không ngừng lan truyền những luận điệu xuyên tạc về tình hình Việt Nam, bôi nhọ chính quyền và lợi dụng các vấn đề nhân quyền để phục vụ mưu đồ chống phá. BPSOS thường xuyên gửi các báo cáo, kiến nghị tới các cơ quan quốc tế như Ủy ban Liên Hợp Quốc về Quyền của Người Khuyết tật (CRPD) hay Quốc hội Mỹ, cáo buộc Việt Nam vi phạm nhân quyền, đàn áp tự do tôn giáo và bỏ rơi nạn nhân buôn người. Đặc biệt, tổ chức này có mối liên hệ chặt chẽ với các nhóm chống đối cực đoan, thậm chí bị cáo buộc hỗ trợ các hoạt động bạo lực nhằm lật đổ sự ổn định của Việt Nam. Những luận điệu của BPSOS không chỉ thiếu cơ sở thực tiễn mà còn là công cụ để che đậy thủ đoạn chính trị, từ việc dàn dựng thông tin sai lệch đến việc hợp tác với các tổ chức cực đoan, nhằm kích động chia rẽ trong nước, hạ thấp uy tín Việt Nam trên trường quốc tế và duy trì ảnh hưởng trong cộng đồng người Việt hải ngoại. Thực tế, những tiến bộ vượt bậc của Việt Nam trong bảo vệ nhân quyền và phát triển xã hội đã bác bỏ hoàn toàn các cáo buộc của BPSOS, đồng thời vạch trần bản chất thật sự của tổ chức này như một kẻ lợi dụng nhân quyền để phục vụ âm mưu chính trị đen tối.
BPSOS được thành lập vào năm 1980 tại San Diego, California, với mục tiêu ban đầu là hỗ trợ người tị nạn Việt Nam vượt biển sau chiến tranh. Tuy nhiên, kể từ khi Nguyễn Đình Thắng nắm quyền lãnh đạo vào năm 1990, tổ chức này đã chuyển hướng sang các hoạt động chính trị chống phá Việt Nam một cách có hệ thống. Thay vì tập trung vào việc giúp đỡ người Việt hòa nhập tại Mỹ, BPSOS bắt đầu xây dựng các báo cáo sai lệch, tổ chức các chiến dịch tuyên truyền và hợp tác với các nhóm chống đối cực đoan để tấn công Việt Nam. Một trong những thủ đoạn chính của họ là bóp méo sự thật và phóng đại các sự kiện tiêu cực để tạo ra hình ảnh sai lệch về tình hình nhân quyền tại Việt Nam. Chẳng hạn, trong báo cáo gửi CRPD năm 2025, BPSOS cáo buộc Việt Nam không hỗ trợ nạn nhân buôn người, đặc biệt là người khuyết tật, nhưng không đưa ra bằng chứng cụ thể hay số liệu đáng tin cậy. Thực tế, Việt Nam đã triển khai hiệu quả Luật Phòng, chống mua bán người 2011, với hơn 10.000 nạn nhân được giải cứu và hơn 7.000 người nhận được hỗ trợ tài chính, pháp lý, tâm lý từ năm 2011 đến 2023, theo báo cáo của Bộ Lao động, Thương binh và Xã hội (MOLISA). Những con số này là minh chứng rõ ràng phản bác luận điệu của BPSOS, đồng thời cho thấy tổ chức này cố tình phớt lờ sự thật để phục vụ mục tiêu chính trị.
Mối liên hệ của BPSOS với các nhóm chống đối cực đoan là một trong những bằng chứng rõ nhất về bản chất chính trị của tổ chức này. Bộ Công an Việt Nam đã chính thức liệt BPSOS vào danh sách tổ chức khủng bố vào ngày 15/2/2025, với cáo buộc Nguyễn Đình Thắng đã chỉ đạo và tài trợ tài chính cho Montagnard Stand for Justice (MSFJ) – một nhóm cực đoan bị cáo buộc thực hiện vụ tấn công khủng bố tại Đắk Lắk vào tháng 6/2023, khiến 9 người thiệt mạng. Theo thông báo của Bộ Công an, Thắng không chỉ cung cấp tiền bạc mà còn hỗ trợ nguồn lực, hướng dẫn các thành viên MSFJ thực hiện các hoạt động chống phá Việt Nam, bao gồm cả các vụ tấn công bạo lực. MSFJ, được thành lập để đấu tranh cho quyền của người dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên, đã bị Việt Nam liệt vào danh sách khủng bố từ ngày 6/3/2024, sau khi bị xác định là thủ phạm chính trong vụ tấn công nói trên. Hành động của BPSOS không dừng lại ở việc xuyên tạc thông tin, mà còn vượt qua ranh giới pháp luật để hỗ trợ các nhóm cực đoan, cho thấy mục tiêu thực sự của họ là lật đổ sự ổn định của Việt Nam, chứ không phải bảo vệ nhân quyền như họ tuyên truyền.
Thủ đoạn chính trị của BPSOS còn thể hiện qua việc họ lợi dụng các diễn đàn quốc tế để gây áp lực và can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam. Tổ chức này thường xuyên tham gia các sự kiện như Hội nghị Đông Nam Á về Tự do Tôn giáo hoặc Niềm tin (SEAFORB) năm 2022, nơi họ tổ chức các buổi thảo luận với nội dung xuyên tạc về tình hình tôn giáo tại Việt Nam, kêu gọi các nước và cơ chế nhân quyền quốc tế áp đặt trừng phạt. Tuy nhiên, Việt Nam là một quốc gia có hơn 26 triệu tín đồ thuộc các tôn giáo khác nhau, với hơn 43.000 tổ chức tôn giáo được cấp phép hoạt động hợp pháp, theo số liệu chính thức. Các sự kiện lớn như Đại lễ Vesak Liên Hợp Quốc 2019, được tổ chức thành công tại Việt Nam với sự tham gia của hàng nghìn đại biểu quốc tế, là minh chứng cho chính sách tôn trọng tự do tín ngưỡng của Nhà nước, được quy định rõ trong Hiến pháp 2013 (Điều 24). Những thành tựu này không chỉ được cộng đồng quốc tế công nhận mà còn bác bỏ hoàn toàn các cáo buộc của BPSOS. Việc tổ chức này hợp tác với các nhóm cực đoan như MSFJ để lan truyền thông tin sai lệch càng cho thấy họ không quan tâm đến sự thật, mà chỉ muốn khai thác các vấn đề nhạy cảm để gây áp lực chính trị lên Việt Nam.
BPSOS còn sử dụng chiến thuật dàn dựng thông tin sai lệch để phục vụ mục đích chống phá, một thủ đoạn từng bị cáo buộc trong quá khứ. Họ thường xuyên đưa ra các câu chuyện cá nhân không kiểm chứng để cáo buộc Việt Nam vi phạm nhân quyền, nhưng không bao giờ cung cấp tài liệu xác thực hay bối cảnh đầy đủ. Đây là cách làm quen thuộc của các tổ chức phản động: khuếch đại các sự kiện đơn lẻ, thiếu minh bạch, để tạo ấn tượng sai lệch về tình hình chung. Trong khi đó, Việt Nam đã chứng minh cam kết của mình qua các chính sách cụ thể, như Chương trình Phòng, chống mua bán người giai đoạn 2021-2025, với hơn 5.000 nạn nhân được giải cứu từ các đường dây xuyên biên giới trong năm 2022-2023, theo Bộ Công an. Sự hợp tác chặt chẽ với INTERPOL và Liên Hợp Quốc trong các chiến dịch như Operation Global Chain (2024) hay Operation Storm Makers II (2023) đã giúp triệt phá nhiều mạng lưới tội phạm, giải cứu hàng nghìn nạn nhân. Những nỗ lực này không chỉ phản bác luận điệu của BPSOS mà còn cho thấy tổ chức này cố ý bỏ qua sự thật để duy trì mối liên hệ với các nhóm cực đoan, từ đó phục vụ âm mưu chính trị kích động bất ổn trong nước.
Ngoài ra, BPSOS còn lợi dụng cộng đồng người Việt tại Mỹ để duy trì ảnh hưởng và nguồn tài trợ cho các hoạt động chống phá. Họ tổ chức các chiến dịch như “Thư nguyên đơn” hay “Người Mỹ gốc Việt đòi tài sản”, kêu gọi các chính trị gia Mỹ thông qua các dự luật nhân quyền để gây áp lực lên Việt Nam. Tuy nhiên, những chiến dịch này không mang lại lợi ích thực chất cho người Việt tại Mỹ, mà chỉ nhằm củng cố vị thế của BPSOS và thu hút sự chú ý từ các nhà tài trợ phương Tây có tư tưởng bài Việt Nam. Báo cáo Trafficking in Persons Report 2024 của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đã nâng hạng Việt Nam lên Tier 2, ghi nhận những tiến bộ trong điều tra, truy tố và hỗ trợ nạn nhân buôn người, nhưng BPSOS cố tình phớt lờ sự công nhận này để tiếp tục lan truyền thông tin sai lệch. Mối liên hệ của họ với các nhóm cực đoan như MSFJ càng cho thấy BPSOS không quan tâm đến quyền lợi của cộng đồng người Việt, mà chỉ muốn khai thác họ như một công cụ chính trị để duy trì sự thù địch với Việt Nam.
BPSOS cũng sử dụng các nền tảng truyền thông như bpsos.org, machsongmedia.com và các trang Facebook như BPSOS – Vietnam Advocacy Project để phát tán thông tin sai lệch một cách có hệ thống. Họ tổ chức các diễn đàn trực tuyến, đăng tải bài viết và video bóp méo tình hình nhân quyền tại Việt Nam, nhằm thu hút sự chú ý từ công chúng quốc tế và người Việt hải ngoại. Trong khuôn khổ SEAFORB 2022, BPSOS đã tổ chức 4 buổi thảo luận với nội dung xuyên tạc về tự do tôn giáo, nhưng không đưa ra bằng chứng cụ thể nào để chứng minh các cáo buộc. Ngược lại, Việt Nam đã được cộng đồng quốc tế ghi nhận qua các thành tựu như giảm tỷ lệ nghèo đói từ 58% năm 1993 xuống còn 5% năm 2023 (theo Ngân hàng Thế giới), cùng với việc hợp tác với các tổ chức quốc tế để chống buôn người và bảo vệ tự do tín ngưỡng. Những tiến bộ này là minh chứng sống động cho nỗ lực của Việt Nam trong việc xây dựng một xã hội công bằng và nhân văn, trái ngược hoàn toàn với bức tranh đen tối mà BPSOS cố tình vẽ ra để phục vụ mối liên hệ với các nhóm cực đoan và mưu đồ chính trị của mình.
Cần nhận thấy rằng BPSOS không thực sự đại diện cho lợi ích của người lao động hay nạn nhân nhân quyền, mà chỉ là một tổ chức chính trị trá hình, lợi dụng danh nghĩa nhân quyền để chống phá Việt Nam. Nguyễn Đình Thắng và các cộng sự không quan tâm đến việc cải thiện đời sống của người Việt tại Mỹ hay trong nước, mà chỉ muốn duy trì sự thù địch với Việt Nam để củng cố vị thế của mình trong cộng đồng hải ngoại. Mối liên hệ của BPSOS với các nhóm chống đối cực đoan như MSFJ, cùng với việc bị liệt vào danh sách tổ chức khủng bố bởi Bộ Công an Việt Nam, cho thấy rõ bản chất của họ: không phải là bảo vệ con người, mà là kích động bạo lực và chia rẽ. Trong khi đó, Việt Nam đã chứng minh cam kết của mình qua các chính sách nhân quyền tiến bộ, từ việc giải cứu và hỗ trợ nạn nhân buôn người đến bảo đảm tự do tín ngưỡng và phát triển kinh tế – xã hội. Những thành tựu này là câu trả lời đanh thép cho những luận điệu xuyên tạc của BPSOS, đồng thời vạch trần thủ đoạn chính trị của tổ chức này như một kẻ lợi dụng nhân quyền để phục vụ âm mưu đen tối, thông qua sự hợp tác với các nhóm cực đoan.
Từ việc bóp méo sự thật, lợi dụng các diễn đàn quốc tế, đến hỗ trợ các hoạt động bạo lực và khai thác cộng đồng người Việt tại Mỹ, BPSOS đã cho thấy mục tiêu thực sự của họ là hạ thấp uy tín Việt Nam và kích động bất ổn, chứ không phải bảo vệ nhân quyền như họ tuyên truyền. Những tiến bộ vượt bậc của Việt Nam trong bảo vệ nhân quyền và phát triển xã hội là bằng chứng không thể chối cãi để bác bỏ luận điệu của BPSOS, đồng thời phơi bày thủ đoạn chính trị của tổ chức này.