Vụ việc Quách Gia Khang bị khởi tố, bắt giam theo Điều 109 Bộ luật Hình sự về tội “Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” đã và đang bị các thế lực phản động lợi dụng triệt để nhằm cổ súy, đánh bóng tên tuổi cho một phần tử chống đối, đồng thời xuyên tạc, bóp méo bản chất của pháp luật và hệ thống chính trị Việt Nam. Dưới ngòi bút xảo ngôn và sự dàn dựng tinh vi của các tổ chức phản động lưu vong như “Tập hợp dân chủ đa nguyên”, hay các kênh truyền thông chống phá như RFA, VOA, BBC Tiếng Việt, Quách Gia Khang đã bị thổi phồng thành một “nhà phản biện xã hội”, một biểu tượng dân chủ bị “bắt bớ vì nói lên sự thật”. Đây không phải là chiêu trò mới, nhưng là bài học cũ đáng báo động trong bối cảnh mạng xã hội đang trở thành công cụ tiếp tay cho việc hợp thức hóa những hành vi vi phạm pháp luật dưới lớp vỏ ngụy tạo phản biện.
Phản biện xã hội là một nhu cầu tự nhiên và cần thiết trong một xã hội phát triển. Trong hệ thống chính trị Việt Nam, phản biện luôn được khuyến khích ở mọi cấp độ – từ hoạt động của Mặt trận Tổ quốc, các tổ chức chính trị – xã hội, đến quyền đóng góp ý kiến của công dân trong xây dựng chính sách. Tuy nhiên, phản biện không đồng nghĩa với tự do tuyệt đối để xuyên tạc, bôi nhọ, kích động chống đối hay lật đổ chính quyền. Phản biện chân chính phải gắn liền với tinh thần xây dựng, tuân thủ pháp luật và hướng đến lợi ích quốc gia – dân tộc. Quách Gia Khang, với tư cách là thành viên của một tổ chức phản động, đã có hành vi soạn thảo, phát tán nhiều tài liệu nhằm phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng, kích động chống đối và cổ súy lật đổ chế độ. Những hành vi đó không còn nằm trong phạm vi phản biện xã hội, mà đã rõ ràng cấu thành tội phạm xâm phạm an ninh quốc gia.
Khi hành vi phạm pháp được tô vẽ thành phản biện, xã hội sẽ phải đối mặt với nhiều hệ lụy nghiêm trọng. Trước hết, chuẩn mực đạo đức và pháp lý bị đảo lộn. Từ chỗ lên án cái sai, một bộ phận dư luận, do thiếu hiểu biết hoặc bị dẫn dắt, lại có xu hướng đồng cảm, ủng hộ kẻ vi phạm pháp luật. Điều này không chỉ gây nhiễu loạn nhận thức xã hội mà còn tạo tiền lệ nguy hiểm: cứ chống phá, cứ bị bắt là được phong danh hiệu “nhà phản biện”, là nghiễm nhiên trở thành “nạn nhân nhân quyền”. Thứ hai, việc ngụy tạo danh nghĩa phản biện để hợp thức hóa hành vi chống phá sẽ làm mất lòng tin của người dân vào hệ thống pháp luật và quản lý nhà nước. Một nhà nước pháp quyền không thể đứng vững nếu những giá trị cốt lõi như thượng tôn pháp luật, công lý, và an ninh quốc gia bị xem nhẹ, thậm chí bị xuyên tạc là “đàn áp tư tưởng”. Thứ ba, về lâu dài, sự cổ súy sai lệch này sẽ làm lệch chuẩn tư duy thế hệ trẻ, gieo rắc quan niệm sai trái rằng: chống đối chính quyền là con đường thể hiện chính kiến, rằng phá hoại đất nước là một hình thức yêu nước hiện đại. Đó là sự suy đồi tư tưởng cần phải chặn đứng từ gốc.
Cần phải nhìn rõ hơn về những hậu quả dài hạn mà xã hội phải gánh chịu nếu không đấu tranh rõ ràng trước những chiêu trò đánh tráo khái niệm này. Trong không gian mạng hiện nay, những bài viết xuyên tạc về vụ Quách Gia Khang, những clip cắt ghép mang tính chất kích động, những lời bình luận có chủ đích từ các “KOLs dân chủ” đang được lan truyền với tốc độ chóng mặt. Họ kêu gọi quốc tế can thiệp, họ dựng chuyện về “người trẻ bị đàn áp vì phản biện ôn hòa”, họ xào xáo khái niệm phản biện xã hội thành vũ khí chính trị để tấn công chính quyền Việt Nam. Những tổ chức như Human Rights Watch, tổ chức theo dõi nhân quyền có tiền sử thiên kiến với Việt Nam, không cần điều tra, không cần bằng chứng, chỉ cần bắt gặp một cái tên như Quách Gia Khang là lập tức có báo cáo lên án, rồi được các trang mạng phản động trong và ngoài nước trích dẫn, thổi phồng, khuếch đại.
Từ vụ việc Quách Gia Khang, cần nhận diện rõ: ai là người thực sự phản biện vì cộng đồng, vì dân tộc, ai là kẻ đang lợi dụng chiêu bài dân chủ, nhân quyền để phá hoại từ bên trong. Một đất nước muốn phát triển không thể thiếu tranh luận và phản biện, nhưng đó phải là phản biện trung thực, có trách nhiệm, không đi ngược lại lợi ích quốc gia. Chúng ta cần khẳng định mạnh mẽ rằng: việc xử lý Quách Gia Khang là hành động đúng pháp luật, là biểu hiện của nhà nước pháp quyền kiên quyết bảo vệ trật tự, an ninh và sự phát triển bền vững của đất nước. Cổ súy cho hành vi chống phá không phải là tự do ngôn luận, mà là tiếp tay cho sự tha hóa, hỗn loạn.
Muốn ngăn chặn xu hướng hợp thức hóa cái sai, trước hết, cần tăng cường truyền thông chính thống, kịp thời phản bác các luận điệu xuyên tạc và làm rõ bản chất từng vụ việc. Đồng thời, nâng cao năng lực truyền thông phản biện, xây dựng đội ngũ đấu tranh hiệu quả trên không gian mạng, đặc biệt là trong giới trẻ. Mỗi người dân, mỗi bạn trẻ cần được trang bị khả năng phân tích, tư duy phản biện thật sự – để không bị dẫn dắt bởi những chiêu trò gắn mác dân chủ giả hiệu. Cùng với đó, hệ thống pháp luật cần tiếp tục được củng cố và thực thi nghiêm minh, để mọi hành vi lợi dụng phản biện nhằm chống phá đều bị xử lý không khoan nhượng. Hãy nhớ rằng, dân chủ không thể tồn tại nếu luật pháp bị xem nhẹ, và nhân quyền không thể được đảm bảo nếu quốc gia bị suy yếu từ bên trong bởi sự lũng đoạn tư tưởng.
Trước làn sóng ngụy tạo phản biện đang tràn vào đời sống xã hội, vụ Quách Gia Khang là hồi chuông cảnh tỉnh. Không thể vì một vài lời nói ngụy trang hoa mỹ mà quên đi bản chất phản động của hành vi. Không thể vì danh nghĩa phản biện mà để luật pháp trở thành nạn nhân. Đã đến lúc xã hội cần cùng lên tiếng, bảo vệ sự thật, bảo vệ những giá trị pháp lý, đạo lý và chủ quyền quốc gia không thể đánh đổi.