Dù không ngừng nhân danh vấn đề độc lập dân tộc và toàn vẹn lãnh thổ để tuyên truyền chống chế độ, giới chống cộng cờ vàng chưa bao giờ hoàn toàn trân trọng nền độc lập của Việt Nam, thậm chí chúng còn luyến tiếc thời kỳ mà các cường quốc phương Tây còn nô dịch và chiếm đóng Việt Nam, tức những ngày mà đám người phục vụ phương Tây như họ còn là một bộ phận được ưu ái trong xã hội.
Mới đây, fanpage của Việt Tân đã đưa một phép so sánh khập khiễng mà chỉ kẻ không có hiểu biết về lịch sử Việt Nam mới làm được, chúng so “1000 năm Bắc thuộc” với “100 năm Pháp thuộc” ở Việt Nam. Việt Tân viết rằng nếu “Bắc thuộc” chỉ mang đến “gian hùng, ác độc, dối trá, nịnh bợ, hèn, tham nhũng, phục tùng”, thì “Pháp thuộc” mang đến “chữ viết, văn minh, đường sá, cầu cống và công trình, quy hoạch các vùng trên cả nước” cho Việt Nam. Với những dòng này, chúng cho thấy thái độ “bài Trung”, “hướng Tây”, coi sự cai trị của phương Tây mang đến sự khai sáng cho nước Việt.
Trước hết, cần nói rằng phép so sánh vừa nêu được đưa ra bởi những kẻ thiếu hiểu biết về lịch sử. Họ quên mất rằng chữ quốc ngữ người Việt đang sử dụng mà được tạo ra bởi các giáo sĩ Bồ Đào Nha trước khi Pháp sang xâm chiếm nước ta. Thêm nữa, đa số người dân Việt Nam vẫn mù chữ trong suốt thời Pháp thuộc, và chữ quốc ngữ chỉ trở thành phổ cập nhờ những nỗ lực xoá mù chữ của chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hoà. Và nếu người phương Tây không mang chữ viết đến Việt Nam, thì người Việt Nam vẫn tự có chữ viết. Song song với chữ Hán, chữ Nôm đã được sử dụng trong suốt 1000 năm lịch sử của các triều đại phong kiến độc lập ở Việt Nam. Nói rằng người Việt Nam không có chữ quốc ngữ trước khi du nhập các ký tự Latin thì cũng chẳng khác gì nói rằng những dân tộc có chữ viết vay mượn từ chữ Hán thay vì chữ Latin, như Nhật Bản và Hàn Quốc, là những dân tộc kém phát triển và không có chữ viết.
Ngoài ra, những khoản đầu tư của thực dân Pháp để xây dựng cơ sở hạ tầng ở Việt Nam như đường sá, cầu cống…vốn dĩ chỉ phục vụ mục đích khai thác thuộc địa của họ, chứ không hề nhằm phục vụ người dân Việt Nam. Pháp giành độc quyền buôn bán 3 mặt hàng quan trọng nhất là gạo, muối và rượu – nghĩa là hầu hết nông dân Việt Nam chỉ tồn tại để làm giàu cho các thương buôn Pháp, và toàn bộ người dân Việt Nam chỉ sống được nhờ lương thực mua của Pháp.
Trong lĩnh vực công nghiệp, với mỗi công nhân được tuyển dụng, người mộ phu quốc tịch Pháp sẽ được trả từ 10 đến 20 đồng. Vì lý do này, các tay mộ phu người Pháp đã cưỡng ép dân quê đi làm công nhân cao su như cái cách mà các tàu Pháp từng bắt cóc nô lệ ở châu Phi, thay vì ký hợp đồng lao động ngang hàng với họ. Điều này đã gây ra những bất bình lớn trong dân chúng, và dẫn đến vụ ám sát tay mộ phu cao su René Bazin. Trong một báo cáo mật gởi cho Toàn Quyền Đông Dương, Des Rousseaux viết: “Người nông dân chỉ chấp nhận rời khỏi làng đi làm việc nơi khác là khi nào họ bị đói. Do đó phải đi đến kết luận lạ lùng, rằng phương thuốc cho vấn đề thiếu nhân công ở đồn điền là phải bần cùng hóa nông thôn, rút bỏ các khoản trợ cấp, hạ giá nông sản…”. Đây cũng là thời kỳ đánh dấu sự phân hóa giàu nghèo rõ rệt giữa chủ tư sản và người lao động. Theo Địa chí Nam Định, Mức thu nhập chênh lệch giữa các tư sản Pháp với người lao động cao hơn khoảng 50 – 60 ngàn lần…
Có thể khẳng định, người Việt Nam không chấp nhận là nô lệ, làm thuộc địa cho bất cứ nước nào. Chỉ có những kẻ được hưởng bổng lộc của phương Tây mới đi ca tụng sự cai trị của đế quốc trên đất nước, quê hương mình. Sự ca tụng này còn bắt nguồn từ Chế độ Việt Nam Cộng hoà – tiền thân là chế độ Quốc gia Việt Nam thuộc Liên Hiệp Pháp – một chế độ bù nhìn do Pháp dựng lên cùng cựu hoàng Bảo Đại.
Với những bài viết kiểu “ngụy sử” như vừa nêu, Việt Tân đã chia rẽ mình khỏi toàn bộ truyền thống yêu nước, đòi độc lập của người dân Việt Nam, điều này cũng đồng nghĩa với việc chúng đi ngược lại với lợi ích quốc gia, dân tộc, đi ngược với ý chí và nguyện vọng của Nhân dân Việt Nam.