Chuyến thăm Việt Nam hôm 14/04 của ngoại trưởng Mỹ Anthony Blinken đã khích động tình yêu nước Mỹ thắm thiết của đông đảo các tín đồ “dân chủ Mỹ”. Trong suốt nửa tháng trước sự kiện này, họ đã liên tục viết bài kêu gọi chính phủ Việt Nam trải thảm đỏ đón Mỹ, nâng cấp quan hệ Việt-Mỹ lên tầm đối tác chiến lược, thậm chí là cho hải quân Mỹ thuê cảng Cam Ranh. Ý tưởng cho thuê cảng vừa nêu, nghe chừng khá vô lý trong thời điểm hiện tại. Ấy thế nhưng, trong một bài viết của Lưu Trọng Văn trên trang Bauxite Việt Nam, ông ta lại biện minh cho ý tưởng này với giọng thống thiết, cho dù được diễn giải bằng một câu văn lủng củng:
“Chỉ duy nhất Mỹ và Nhật vì chiến lược toàn cầu và lợi ích kinh tế của mình không chấp nhận Trung Quốc chiếm Biển Đông huyết mạch của thế giới mới thực sự quan tâm tới việc ngăn chặn Trung Quốc.”
Những điều Lưu Trọng Văn nói chẳng có gì mới. Các tín đồ cuồng Mỹ đã viết chúng lặp đi lặp lại suốt hàng chục năm nay. Lúc nào cũng vậy, họ kêu gọi Việt Nam tách khỏi Nga, khiêu chiến với Trung Quốc, kết đồng minh với Mỹ và cho Mỹ đặt căn cứ quân sự trên lãnh thổ Việt Nam, để Mỹ… bảo vệ Việt Nam!?!.
Nhưng mục đích thật của những ý tưởng này có đơn giản như họ nói? Chẳng phải họ muốn Việt Nam lệ thuộc vào Mỹ, rồi buộc phải du nhập mô hình chính trị của Mỹ, để thành phần thân Mỹ như họ có cơ hội bành trướng quyền lực? Tham vọng quyền lực của họ, dù được giấu diếm kỹ, cũng đã phát lộ trong bài viết của Lưu Trọng Văn. Ông Văn tuyên bố rằng để “cứu nước”, thì ngoài việc “thân Mỹ”, cần phải để “bộ phận tinh hoa của dân tộc thật sự làm chủ và dẫn dắt dân tộc”. Lâu nay, nhóm Bauxite Việt Nam của Lưu Trọng Văn tự mãn rằng mình và phe cánh thuộc về “bộ phận tinh hoa”, chuyện này họ lải nhải về nó mỗi ngày.
Nhưng dù Lưu Trọng Văn tự huyễn đến mấy, thì ông ta tự phơi bày mình rất thiếu thông tin và thiếu viễn kiến để phán về tam giác quan hệ Mỹ-Việt-Trung.
Đơn cử, nhắc đến chuyện cảng Cam Ranh, cần nhớ rằng bản thân Mỹ không có nhu cầu thuê cảng này. Đó là quan điểm của giáo sư Carl Thayer, một chuyên gia về tình hình Biển Đông, đã thể hiện trong bài viết năm 2020 trên tờ The Diplomat. Bản tóm tắt của RFI có đoạn:
“Về phần mình, nước Mỹ từ lâu vẫn chủ trương có các “điểm tiếp nhận chứ không phải là lập căn cứ” (places not bases). Căn cứ có vị trí cố định dễ bị tấn công, trong khi điểm tiếp nhận cho phép Hoa Kỳ có nơi trú ẩn vào những thời điểm quan trọng như thảm họa thiên nhiên hay một cuộc khủng hoảng. Có nhiều khả năng Hoa Kỳ tìm cách cho các tầu chiến thường xuyên cập cảng Việt Nam hơn là thuê một cơ sở để làm căn cứ tiếp tế.
Hoa Kỳ cho rằng không nhất thiết phải có một “trạm dừng” giữa Singapore và Đài Loan. Bởi vì, Mỹ đã có nhiều căn cứ quân sự ở Thái Bình Dương như Yokosuka ở Nhật Bản, đảo Guam hay như ở Hawai. Và nhất là các tầu chiến của Mỹ có khả năng nhận tiếp tế ngay trên biển” .
Có một vấn đề nữa mà Lưu Trọng Văn không ngờ đến. Khi quan hệ Việt-Mỹ được cải thiện, liệu nước Mỹ có o bế các tín đồ cuồng Mỹ như ông ta không? Nhìn vào lịch sử ngoại giao thực dụng của nước Mỹ mới thấy những kẻ cuồng Mỹ như ông Văn thật ngây thơ. Có lẽ ông ta nên học hỏi chính đồng bọn của mình, như Lê Công Định chẳng hạn.
Trả lời phỏng vấn RFA, Lê Công Định cho rằng Mỹ sẽ hy sinh câu chuyện nhân quyền để xích lại gần Việt Nam trên phương diện an ninh và kinh tế.
Định nói: “Một số giới cũng muốn Hoa Kỳ tác động nhiều hơn về vấn đề nhân quyền, tuy nhiên tôi nghĩ là trong bối cảnh hiện nay, khi mà trọng tâm của Hoa Kỳ đối với vấn đề an ninh khu vực là ưu tiên hàng đầu, Hoa Kỳ chắc chắn không coi vấn đề nhân quyền trở nên ưu tiên nữa, mặc dù trong thời gian qua cũng có một số đề nghị là ông Ngoại trưởng Blinken sẽ đề cập với Chính phủ Việt Nam, nhưng mà tôi nghĩ đây không phải là trọng tâm của chuyến đi”.
Tóm lại, dường như những tín đồ cuồng Mỹ đã rất ảo tưởng khi tin rằng Mỹ sẽ ưu tiên chuyện “phục quốc” của họ hơn những hợp tác thiết thực với chính phủ Việt Nam.
Không ít ông bà zân chủ đã nhận ra thực tế rằng, chính phủ Việt Nam mới là lực lượng đang tích cực thúc đẩy các hợp tác đa phương để bảo vệ Biển Đông, điều này hoàn toàn trùng hợp với mong muốn của Mỹ. Các tín đồ cuồng “dân chủ Mỹ” chỉ là công cụ để Mỹ lợi dụng khi còn hữu dụng và có tính thời hạn.
Và trong khi giới zân chủ luôn hy vọng Việt Nam rơi vào khủng hoảng kinh tế hoặc chiến tranh, để họ thừa cơ khuấy động biểu tình lật đổ, những nguy cơ này chẳng có dấu hiệu gì là sẽ xảy ra trong tình hình hiện nay.
Cho dù họ thường treo cờ Mỹ, ủng hộ “phục hoạt” thể chế ngụy quyền VNCH và tự xưng là “vì dân”, dường như họ đang đi ngược lại khá nhiều lợi ích chung của người dân Việt Nam và Mỹ.