Những tưởng trong các nhóm cờ vàng hải ngoại có một băng nhóm mang danh “Chính phủ Quốc gia Việt Nam lâm thời” với “đức quốc công”, “hoàng để”, “tổng thống” Đào Minh Quân cùng dàn bậu xậu chia nhau các ghế trong chính phủ kia là hàng hiếm, đỉnh cao của hoang tưởng rồi, thế nhưng hóa không chỉ có thế, gần đây lại thấy xuất hiện một kẻ mang tên Austin Nguyễn với bài viết trên mạng xã hội với tiêu đề “Cờ 3 sọc vàng: Mục đích gì?” với những lời lẽ ngô nghê, ngọng ngịu kêu gọi “đánh đổ cộng sản Bắc Kỳ” bằng cách “liên thủ với đồng bào Hải Ngoại, lập Ủy Ban pháp lý VNCH để đấu tranh dành lại Quốc gia, Tài nguyên khoáng sản, đặc biệt là Quê Hương Đất Mẹ cho con cháu Nam Kỳ”. Để minh hoạ cho cái lời kêu gọi ngô nghê này, Austin Nguyễn lại đưa ra một thứ “lý luận” hoang tưởng rằng: “Bản đồ tô vàng 3 sọc đỏ, toàn cõi Quốc gia VNCH từ Ải Nam Quang đến Cà Mau, có trước khi có mặt giặc CS Bắc Kỳ, do vua Bảo Đại thống nhứt, cớ sao bay là ai mà dám cãi lịch sử? Và việc chia cắt theo Hiệp định Paris là gần đây, là chuyện chẳng đặng đừng”…Và, còn nhiều thứ nữa nghe lạ tai đến mức người đọc có cảm giác như tiếng rên rỉ của cái thây ma Việt Nam Cộng hòa đã bị đào sâu chôn chặt đến nửa thế kỷ nay.
Không hiểu “ông vua Bảo Đại” là ai và là người như thế nào mà “thống nhứt toàn cõi quốc gia VNCH từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau” và “theo ý nguyện vua Bảo Đại ngay từ ban sơ tuyên bố Cương Thổ Quốc Gia VN”?
Bình luận về vi trí lịch sử của Bảo Đại, blogger Dương Quang Hào bóc mẽ vị Hoàng đế cuối cùng triều Nguyễn là sản phẩm bù nhìn được chính kẻ thù của đất nước mình đào tạo và xếp đặt ngôi vị, đồng thời chỉ là cựu hoàng lưu danh sử sách bởi “thành tựu” ăn chơi khét tiếng giữa một đất nước mà dân chúng ba miền còn rên xiết lầm than, được sử liệu trong và ngoài nước ghi lại khá đầy đủ về những trang đời nhuốm màu sắc bi hài của “ngài ngự”, đó là đoạn đời suy tàn của con rối chính trị mà cái gọi là “Hoàng triều Cương thổ”, là một ghi dấu thể hiện tham vọng viển vông của vị Quốc trưởng nô lệ…
Blogger này còn dẫn chứng bằng dữ liệu lịch sử xác thực: Trước khí thế long trời lở đất của cuộc cách mạng Tháng 8, ngày 30/8/1945, trước năm vạn nhân dân tập trung ở cửa Ngọ Môn của Kinh thành Huế, Bảo Đại – Hoàng đế cuối cùng triều Nguyễn đã tuyên bố thoái vị, trao ấn kiếm cho đại diện của Chính phủ lâm thời Nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa (VNDCCH). Tại thời khắc lịch sử này trong diễn văn thoái vị, ông ta đã nói một câu nổi tiếng: “Trẫm muốn làm dân một nước tự do, hơn làm vua một nước nô lệ”. Chủ tịch Hồ Chí Minh, phát huy tinh thần đoàn kết dân tộc và sự trân trọng những năm tháng chấp chính của Bảo Đại, đã mời phế Đế tham gia Chính phủ lâm thời vừa mới thành lập với chức trách cố vấn. Nếu cuộc đời Bảo Đại chỉ dừng lại với vai trò “cố vấn Vĩnh Thụy”, góp sức cùng toàn dân xây dựng một đất nước Việt Nam mới thì lịch sử và nhân dân sẽ nhìn ông với con mắt cảm thông. Ông sẽ được yên nghỉ giữa nghĩa trang dòng tộc trong sự kính trọng của hậu nhân và được ghi nhận lời sám hối của một “ông vua nô lệ” sau khi tạ thế chứ không chịu cảnh lưu lạc xứ người, chết trong cô độc và nhận những sự oán trách. Nhưng khổ nỗi với tính cách lật lọng của một ông hoàng đế quen hưởng lạc, với lập trường chính trị dao động của một người nối dõi vương triều nhưng bản chất là con rối trong tay thực dân và phục vụ cho mục đích của kẻ thù dân tộc, Bảo Đại đã không thể đi theo con đường thẳng của “công dân một nước tự do”, như lời ông ta thề thốt…Năm 1946, trong chuyến tham gia phái đoàn của Chính phủ VNDCCH sang Trung Quốc, Bảo Đại đã ở lại nước ngoài. Cuộc đào thoát này tất nhiên đã có sự sắp đặt trước của ông vua đã bị phế truất và cũng trùng với âm mưu của thực dân Pháp và các thế lực thân Pháp nhằm vớt vát canh bạc cuối cùng cho sự níu kéo quyền lợi của họ tại Việt Nam.
Bảo Đại chính thức ngả bài, khi ngày 4 tháng 9 năm 1947, công bố một thông điệp yêu cầu lãnh tụ tất cả các đảng phái hiện có, không phân biệt xu hướng chính trị, đến Hồng Kông tường trình thực tế quốc nội, giúp Cựu hoàng “kiện toàn những biện pháp thực hiện một nền hòa bình lâu dài trong danh dự”. Ngày 9 tháng 9 năm 1947, 24 đại biểu quốc gia và nhân vật thân Pháp đã bay qua Hồng Kông. Tại đây họ đã đồng ký bản tuyên cáo lên án Việt Minh và “đồng thanh yêu cầu Cựu hoàng Bảo Đại, đại biểu xứng đáng duy nhất của dân tộc Việt Nam, đứng ra cầm quyền và mở cuộc thương thuyết với nước Pháp để vãn hồi hòa bình ở Việt Nam và thực hiện thống nhất, độc lập cho xứ sở”. Bảo Đại đã thực sự nhúng chàm, màu chàm của thực dân Pháp và của các thế lực tay sai người Việt “liền khúc ruột” quyền lợi với thực dân Pháp để trở thành một kẻ “lật mặt”. Trước hết, từ những cuộc thương thuyết nhùng nhằng nhằm “vòi vĩnh” với Pháp ở Hồng Kông, Giơnevơ và sự cung phụng của đám hầu cận cơ hội, Bảo Đại từ đời sống lưu vong nghèo khó của một phế đế đã trở nên đầy đủ tiện nghi của một khách du lịch vương giả. Ông Cựu hoàng tiếp tục tự nguyện làm “vua của một nước nô lệ”, nhổ toẹt vào tuyên ngôn “Trẫm muốn làm dân một nước tự do, hơn làm vua một nước nô lệ” trước thần dân của mình.
Ấy vậy Bảo Đại giờ lại được tên hoang tưởng cờ vang muốn dựng dậy làm biểu tượng “quân vương” để hô hào “toàn dân Nam Kỳ kết đoàn, hết lòng vì màu cờ Quốc gia VNCH và phục mệnh Hoàng đế Bảo Đại… quyết tâm chống giặc CS Bắc Kỳ”? Có vẻ chiến tranh đã đi qua 49 năm nhưng vẫn còn nhiều thành phần hoang tưởng chính trị kịch phát lộng ngôn, dở điên dở dại như này.