Ngày 3/5/2022, các đài VOA, BBC, RFA, RFI và các trang mạng xã hội ở hải ngoại đồng loạt phát tán nhận định của RSF, rằng: Việt Nam tiếp tục xếp trong nhóm 10 nước tệ nhất về tự do báo chí thế giới. Theo đó, hàng năm tổ chức này đều công bố cái gọi là Thông cáo báo chí về “Chỉ số tự do báo chí thế giới”. Năm nay, RSF xếp Việt Nam ở vị trí 174/180 quốc gia và vùng lãnh thổ. Các chỉ số cụ thể của Việt Nam được tổ chức này nêu ra gồm: Chỉ số chính trị xếp hạng hạng 173, chỉ số kinh tế 176, chỉ số lập pháp 172, chỉ số xã hội 170 và chỉ số an ninh 170. Cùng ngày, trên trang facebook của những tổ chức Việt Tân, “chính phủ quốc gia Việt Nam lâm thời”, “Hội anh em dân chủ”, “Thanh niên công giáo”, “nhóm Vệ Quốc quân”, “Triều đại Việt”, “VN thời báo, Báo Tiếng dân, Chân Trời mới … đã hùa vào với nhau đồng loạt phát tán “nhận định” của RSF. Điều này hết sức vô căn cứ và làm nhiễu thông tin, tạo dư luận xấu, mất niềm tin, nghi ngờ vào sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản và Nhà nước Việt Nam.
Cùng với đó một cái loa của RSF mang danh Timothy Trinh lại phát đi thông tin “Năm nhà tù lớn nhất thế giới giam giữ các nhà báo”. Theo đó, tác giả này bịa đặt, đánh tráo khái niệm và xuyên tạc hết sức vô lối rằng: “Tại Việt Nam, số nhà báo bị cầm tù gần như tăng gấp đôi trong vòng 5 năm”, và “với 39 nhà báo bị bỏ tù, Việt Nam đứng thứ tư trong số các nhà tù lớn nhất thế giới giam giữ các nhà báo” (?).
Trước hết cần khẳng định, nhà báo hay bất cứ “nhà” nào trên thế giới đều phải sống và làm việc theo Hiến pháp và Pháp luật của nước đó. Việc một số nhà báo lợi dụng danh nghĩa nhà báo để tống tiền các cá nhân, doanh nghiệp, bị pháp luật xử lý theo luật định trong thời gian qua, chắc RSF và những kẻ khoác áo dân chủ nhân quyền không xếp trong đám cái gọi là “39 nhà báo bị bỏ tù” mà ở đây chúng muốn nói đến một số kẻ “khoác áo nhà báo” đã bị xử lý vì hành vi “lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích Nhà nước; quyền lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân”. Vậy những kẻ này là ai, chúng có thực sự là “nhà báo bị cầm tù” không? Xin được điểm mặt, chỉ tên một vài kẻ cộm cán được gọi là “nhà báo” này.
Trương Châu Hữu Danh từng là phóng viên một số tờ báo trong nước, nhưng hành vi vi phạm pháp luật của Danh không phải được thực hiện trong tư cách của một nhà báo hay một phóng viên. Năm 2019, ông Danh cùng với một số người tạo Fanpage “Báo Sạch”, Group “Làm Báo Sạch” và kênh YouTube “BS Channel” để viết, đăng 47 bài, video về các chủ đề được dư luận quan tâm trên Facebook, nhận hợp đồng làm truyền thông quảng cáo cho doanh nghiệp thu hơn 2,8 tỷ đồng và chia nhau hưởng lợi. Ông Danh lợi dụng quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí để viết, đăng tải, phát tán thông tin chưa kiểm chứng, không đúng sự thật, tiêu cực, một chiều để đăng tải, phát tán công khai trên mạng xã hội. Các hoạt động này đều không liên quan đến hoạt động báo chí, nên việc xử lý hành vi vi phạm pháp luật của ông Danh cũng không liên quan gì đến việc ông ta viết báo.
Bà Phạm Thị Đoan Trang từng viết cho nhiều tờ báo trong nước nhưng trên thực tế lúc bị bắt, bà ta không còn làm việc cho tờ báo nào và hành vi bị cáo buộc sai phạm cũng không liên quan đến hoạt động báo chí. Hành vi sai trái của bà Phạm Thị Đoan Trang là đã có mối liên hệ mật thiết với các tổ chức phản động lưu vong như “Việt Tân”, “VOICE”, tham gia vào việc hình thành Mạng lưới blogger, đoàn vận động nhân quyền do tổ c hức phản động Việt Tân vẽ ra nhằm phản đối Việt Nam trở thành thành viên Hội đồng Nhân quyền của Liên hiệp quốc nhằm vận động chính giới phương Tây gây áp lực để Việt Nam thay đổi chính sách nhân quyền…Ngoài ra còn nhiều trường hợp khác chỉ viết blog, mạng xã hội hoặc thỉnh thoảng cộng tác với một số tờ báo chống Việt Nam ở nước ngoài, cũng được “xướng tên” là “nhà báo”. Thật nực cười vì sự tung hứng kệch cỡm của Timothy Trinh và đám chống phá. Rõ ràng việc RSF và những kẻ tự gắn cho mình cái mác “dân chủ, nhân quyền” đã khoác lên người những kẻ vi phạm pháp luật bộ cánh “nhà báo” chỉ là cái cớ để bày trò phê phán, xuyên tạc, công kích, chống phá Đảng, Nhà nước và nhân dân Việt Nam.
Phóng viên không biên giới hay Ký giả không biên giới, viết tắt RSF là một tổ chức phi chính phủ được một số người Pháp lập nên năm 1985 tại Montpeullier cộng hoà Pháp. Tổ chức này lấy Điều 19 của Tuyên ngôn quốc tế Nhân quyền làm cơ sở để hành động. Nếu căn cứ vào những thông tin trên thì ai cũng nghĩ RSF hoạt động “ngay hàng thẳng lối” giúp thúc đẩy tự do và văn minh, thực sự vì sự phát triển của con người. Thế nhưng điều lạ nằm ở chỗ, tuy viện dẫn Tuyên ngôn Nhân quyền của Liên hợp quốc về tự do nhân quyền, tự do ngôn luận, nhưng tổ chức này lại nhận tài trợ rất lớn từ chính phủ Pháp và Mỹ bằng nhiều đường khác nhau như Quỹ quốc gia hỗ trợ dân chủ (NED) – quỹ do Tổng thống Mỹ Reagan thành lập từ thời chiến tranh lạnh nhằm gây bất ổn cho Cu Ba, cho Nicaragoa, tài trợ cho các chiến dịch chống cộng của Mỹ, sau đó là hậu thuẫn cho tổ chức đối lập ở Serbia và “cách mạng cam” ở Ukraine và các loại “cách mạng màu” khác. Chính vì vậy RSF là tổ chức “hát theo người cho bánh mỳ”.
Tự cho mình cái quyền công bố chỉ số “tự do báo chí thế giới” hàng năm, tự cho mình cái quyền “Bảo vệ các nhà báo, phóng viên”, tổ chức này tự cho mình cái quyền dán nhãn cho những kẻ chống phá chính thể là “phóng viên, nhà báo”, tự phong thánh cho những kẻ này rồi “chấm điểm” các chính phủ trong đối xử với những thành phần vi phạm pháp luật, lấy đó làm tiêu chí phân loại có tự do và không có tự do báo chí. Do vậy dư luận quốc tế đã bình phẩm tổ chức phóng viên không biên giới RSF là “Tổ chức phóng đại không biên giới” hay tổ chức “Thù địch không biên giới”.
Từ lâu dư luận xã hội đã lên án RSF cổ vũ cho thứ tự do báo chí thiếu trung thực, không tôn trọng sự thật, một thứ tự do báo chí vô nguyên tắc, nằm ngoài khuôn khổ pháp luật; ra sức phát tán các bài viết, clip, ảnh và đủ các thứ tư liệu ngụy tạo, bịa đặt, bình luận theo kiểu bất chấp sự thật với những góc nhìn méo mó, gieo rắc hoang mang… Tung hô, cổ súy, ca ngợi những thành phần gọi là “nhà báo tự do”, “nhà hoạt động dân chủ”, “nhà bất đồng chính kiến” mà thực sự đó chỉ là những kẻ vi phạm pháp luật và chuyên tung tin xuyên tạc, bịa đặt, gây rối, công kích chế độ. Mang danh đại diện cho các phóng viên trên thế giới, đảm bảo quyền tự do ngôn luận, tuy nhiên về bản chất RSF là tổ chức lợi dụng quyền tự do ngôn luận, cổ súy các giá trị phương Tây để can thiệp vào công việc nội bộ các quốc gia, trong đó có Việt Nam. Bản chất của RSF là tổ chức câu móc, lôi kéo, mua chuộc các thành phần chống đối thuộc các nước có hệ tư tưởng đối lập với hệ tư tưởng xã hội chủ nghĩa và cổ vũ, tài trợ, hướng dẫn các đối tượng chống đối thực hiện hành vi chống phá Đảng cộng sản, Nhà nước XHCN, sau đó lên án can thiệp, gây sức ép đối với các nước XHCN trên vấn đề tự do, dân chủ, nhân quyền, tự do ngôn luận và tự do báo chí.