Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác tin bài của nhanquyenvn.org, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "nhanquyenvn.org". Tìm kiếm ngay
18098

Phương Tây đã đạt đỉnh cao – Nhưng tại sao cuộc sống lại đáng sợ

 

Ban Biên tập xin gửi đến bạn đọc bài báo của tác giả Andre Vltchek viết về mặt trái của xã hội tư bản thực dụng phương Tây do ông Ngô Mạnh Hùng dịch

Bất chấp những trở ngại nhất định về kinh tế và xã hội, Đế chế phương Tây thực tế đang hoạt động rất tốt. Có nghĩa là, nếu chúng ta đo lường thành công bằng khả năng kiểm soát thế giới, điều khiển bộ não của con người trên tất cả các lục địa, và đánh bại hầu hết tất cả những người bất đồng chính kiến, trong và ngoài nước, thì rõ ràng phương Tây đã làm tốt.

Tuy nhiên, điều gần như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống, ít nhất là ở những nơi như New York, London hay Paris, là niềm vui giản dị của con người, điều thiết yếu và hiển nhiên khi nó tồn tại. Nghịch lý thay, ở chính trung tâm quyền lực, hầu hết mọi người dường như đang sống một cuộc sống trong lo lắng, không thỏa mãn và gần như sợ hãi.

Tất cả, do lý do nào đó đều cảm thấy không ổn. Các công dân của phần đất chinh phục thế giới, của chế độ luôn chiến thắng, không nên được tự tin và lạc quan hay sao?

Tất nhiên, có nhiều lý do tại sao lại như vậy, và một số đồng chí của tôi đã vạch ra một cách chi tiết với ngôn ngữ đầy màu sắc, ít nhất là những nguyên nhân chính gây ra sự chán nản và không hài lòng với cuộc sống, những nguyên nhân thực sự đang ăn tươi nuốt sống hàng trăm triệu người Châu Âu và công dân Bắc Mỹ.

Tình hình chủ yếu được phân tích từ góc độ kinh tế xã hội. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng những nguyên nhân quan trọng nhất dẫn đến tình trạng hiện tại của mọi thứ đơn giản hơn nhiều: Phương Tây và các thuộc địa của nó gần như đã phá hủy hoàn toàn những bản năng cần thiết nhất của con người. Đó là khả năng mơ ước, cảm thấy say mê với mọi thứ, luôn đổi mới và độc lập trong những “mối liên hệ phổ biến”.

Sự độc lập, lạc quan, trong sáng, thuần khiết của họ hầu như không còn nữa. Trong khi đó chính xác đó là những phẩm chất đã từng đưa loài người chúng ta tiến lên!

***

Bất chấp những gì ngày nay thường được nhìn nhận và đánh giá cao ở phương Tây, chúng đều không phải là “kiến thức” và chắc chắn không phải là “khoa học”, những điều luôn là nền tảng cho những bước tiến nhảy vọt nhất mà nền văn minh đạt được.

Đó luôn là một chủ nghĩa nhân văn sâu sắc và bản năng, đi kèm với đức tin (ở đây tôi không nói về đức tin tôn giáo) và bằng sự cống hiến to lớn cùng lòng trung thành với chính nghĩa. Nếu không có sự thuần khiết, không có sự tring sáng, không có gì vĩ đại có thể đạt được.

Khoa học luôn có mặt ở đó và nó rất quan trọng để cải thiện nhiều khía cạnh thực tế của cuộc sống con người, nhưng nó không bao giờ tự thân đãa là động cơ chính thúc đẩy một quốc gia hướng tới một xã hội công bằng, cân bằng và đáng sống. Khi được sử dụng bởi một hệ thống xã hội tốt đẹp, khai sáng, khoa học sẽ đóng một vai trò quan trọng trong việc xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn nhiều, nhưng không bao giờ có điều ngược lại.

Sự tiến bộ luôn được kích hoạt và thúc đẩy bởi cảm xúc của con người, bởi những ước mơ dường như phi lý và không thể đạt được, bởi thơ ca và sự bùng cháy đam mê diện rộng trong xã hội. Các khái niệm tốt nhất để cải thiện nền văn minh thường thậm chí nghe qua không hợp lý; chúng chỉ đơn giản được sinh ra từ một số bản năng, trực giác và mong muốn đẹp đẽ của con người, chứ không phải logic được áp dụng sau này, khi các chi tiết thực tế luôn phải được công thức hoá.

Giờ đây, “tri thức”, tính hợp lý và “logic”, ít nhất là ở phương Tây, đang ép cảm xúc của con người vào một góc hẹp không lối ra. “Logic” giờ đây thậm chí còn thay thế các tôn giáo truyền thống. Nỗi ám ảnh với sự thật, với sự hiểu biết mọi thứ, đang thực sự trở nên cực đoan, giáo điều, thậm chí chính thống một cách phi lý. Tất cả những gì mà người ta thu thập một cách cuồng tín ngày nay thường mang lại cảm giác không thực, “kim loại”, lạnh lùng và với nhiều người đến từ bên ngoài (về mặt địa lý hoặc trí tuệ), đều thấy cực kỳ không tự nhiên.

Đừng quên rằng những “sự thật” được công chúng và ngay cả những người phương Tây tương đối có học vấn tiêu thụ, thường đến từ những nguồn giống hệt nhau. Cùng áp dụng một loại logic và một số công cụ phân tích không thể phân biệt được. Việc tiêu thụ quá nhiều tin tức, chạy theo các sự kiện và “phân tích” thường không dẫn đến việc hiểu được bất cứ điều gì sâu sắc, hoặc những suy nghĩ thực sự mang tính phê phán, ngược lại – nó giết chết rất hiệu quả khả năng của một người để có thể xem xét các khái niệm hoàn toàn mới và đặc biệt là để phản kháng, chống lại những khuôn sáo và khuôn mẫu trí thức. Không có gì đáng ngạc nhiên khi tầng lớp trung lưu châu Âu và Bắc Mỹ luôn là một trong những người tuân thủ các quy định nhất trên trái đất!

Thu thập hàng núi dữ liệu và “thông tin” trong hầu hết các trường hợp hoàn toàn không dẫn đến đâu. Đối với hàng triệu người, nó đang trở thành một thú vui giống như bất kỳ thú vui nào khác, bao gồm cả các trò chơi điện tử đơn lẻ hoặc trực tuyến. Nó giữ cho một người luôn “cập nhật mọi thứ”, để họ có thể gây ấn tượng với những người quen, hoặc nó chỉ đơn giản là đáp ứng nhu cầu liên tục tiêu thụ tin tức của những người thần kinh đó.

Để mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, hầu hết người phương Tây liên tục bị nhốt trong các trang web thông tin với những nhận thức phức tạp về gia đình, bạn bè và đồng nghiệp của họ. Luôn có những áp lực liên tục để buộc phải tuân thủ trong khi không gian cực kỳ ít ỏi và hầu như không có phần thưởng cho sự dũng cảm hoặc độc đáo của trí tuệ thực sự.

***

Các chế độ phương Tây đã quản lý khắt khe ở mức độ lớn để tiêu chuẩn hóa “kiến thức”, chủ yếu bằng cách thông qua việc sử dụng văn hóa đại chúng và truyền dạy mọi người thông qua các tổ chức “giáo dục” của nó.

Người dân phương Tây thực sự đang tự nguyện nhốt mình nhiều năm trong các trường phổ thông và đại học, lãng phí thời gian, tự trả tiền, thậm chí nợ nần, chỉ để chế độ dễ dàng sai khiến và biến họ thành những đối tượng ngoan và thuần phục của Đế chế!

Trong nhiều thập kỷ, hệ thống này đã tạo ra thành công toàn bộ thế hệ những cá nhân chết chóc và bối rối về cảm xúc. Những người này bị gây tổn hại đến mức họ không thể chiến đấu cho bất cứ điều gì nữa (ngoại trừ, đôi khi, vì lợi ích cá nhân và ích kỷ của riêng họ); họ không thể đứng về phía nào, thậm chí không thể xác định được mục tiêu và mong muốn của chính mình. Họ liên tục cố gắng (và luôn thất bại) để “tìm ra điều gì đó có ý nghĩa” và để hoàn thành những điều ít ỏi họ có thể làm trong cuộc sống. Họ luôn trong tình trạng phải tìm kiếm một cái gì đó mà bản thân họ không biết, chứ không phải là tham gia các cuộc đấu tranh có ý nghĩa hoặc phát minh ra những điều hoàn toàn mới vì lợi ích của nhân loại! Họ tiếp tục quay trở lại trường học, họ tiếp tục khóc vì “mất cơ hội” khi tự cho rằng đã “không học những gì thực sự nên có”. Tuy nhiên, bất kể họ có thực sự học hay làm gì trong cuộc sống, họ cũng vẫn luôn cảm thấy không hài lòng!

Họ thường xuyên sợ hãi bị từ chối, họ hóa đá khi cho rằng sự ngu dốt và không có khả năng làm bất cứ điều gì thực sự có ý nghĩa của họ sẽ bị phát hiện và chế giễu (nhiều người trong số họ thực sự cảm thấy cuộc sống của họ là

trống rỗng). Họ không hạnh phúc, một số hoàn toàn đau khổ, và thậm chí tự tử về mặt thể xác. Tuy nhiên, sự tuyệt vọng của họ lại không thúc đẩy họ hành động. Hầu hết họ không bao giờ dám phản kháng, không bao giờ thực sự đối đầu với chế độ, không bao giờ dám thách thức các thế lực hắc ám trước mắt của mình.

Hàng trăm triệu người trong tình trạng đổ vỡ và nhàn rỗi này (một số người trong số họ thực sự không ngu ngốc chút nào) là một mất mát to lớn đối với thế giới. Thay vì dựng lên những chướng ngại vật, viết những cuốn tiểu thuyết gây phẫn nộ hoặc công khai chế nhạo toàn bộ trò chơi đố chữ phương Tây thiếu trí tuệ này, hầu hết họ đều nhẫn nhục chịu đựng trong im lặng. Nếu cơ hội để thay đổi hoàn toàn cuộc sống thực sự đến, họ cũng không thể xác định được nữa, và không thể nắm bắt được nó.

Đó là bởi vì họ không thể chiến đấu; họ đã bị “bình định” ngay từ khi còn nhỏ, kể từ khi đi học.

Đó chính xác là điều mà chế độ phương Tây muốn có ở các công dân của mình. Và nó đã có chúng!

Thật đáng kinh ngạc, hầu như không một ai trong số họ có thể gọi toàn bộ cơn ác mộng này bằng tên thật của nó – một tội ác quái dị và kinh tởm!

***

Mọi người ở phương Tây đều mua sách với mong muốn hiểu được tất cả, nhưng họ khó có thể đọc đến hết. Họ quá bận tâm với nhiều thứ viển vông, họ thiếu tập trung và sự quyết tâm. Và phần lớn sách có sẵn trong các cửa hàng không đưa ra được câu trả lời nào thực sự có ý nghĩa.

Tuy nhiên, nhiều người cũng đang cố gắng: họ đang phân tích và phân tích, nhưng không mục đích. Họ không hiểu và không muốn biết mình phân tích cái gì và để làm gì. Họ không nhận ra rằng con đường suy nghĩ liên tục này, trong khi áp dụng một số công cụ phân tích nhất định, là một cái bẫy lớn. Thực sự không có gì nhiều để mang lại hiểu biết ở đó. Con người thực sự đã bị cướp đi sự sống, bị cướp đi tình cảm tự nhiên của con người, sự ấm áp, niềm đam mê, thậm chí cả tình yêu (cái mà họ gọi là “tình yêu” thường chỉ là một vật thay thế, và không có gì hơn).

Tất cả những điều này không bao giờ được mô tả, ngay cả trong sách viễn tưởng, trừ khi bạn đọc các sách và tài liệu bằng tiếng Nga hoặc tiếng Tây Ban Nha. Sự thành công của Đế chế là sản sinh ra những sinh vật ngoan ngoãn, luôn sợ hãi và không biết tưởng tượng đến nay đã được hoàn thành!

Các tập đoàn lớn đang phát triển mạnh mẽ; giới tinh hoa đang thu về những chiến lợi phẩm kếch xù, trong khi phần lớn người dân ở phương Tây đang dần mất đi khả năng mơ ước và cảm nhận. Không có những điều kiện tiên quyết đó, họ sẽ không có khả năng phản kháng. Thiếu trí tưởng tượng, kèm theo cảm xúc tê liệt, là công thức hữu hiệu nhất cho sự trì trệ, thậm chí thụt lùi.

Đây là lý do tại sao phương Tây đã hoàn thành các mục tiêu của nó, để đạt đến “đỉnh cao”!

***

Nỗi ám ảnh kỳ cục đối với khoa học, với các thực hành y tế và “sự thật” đang giúp chuyển hướng sự chú ý của xã hội khỏi các vấn đề thực tế và những điều khủng khiếp.

Bản thân các cuộc tranh luận, phân tích liên tục với khái niệm “nhìn mọi thứ từ các góc độ khác nhau” không dẫn đến sự thụ động. Nhưng sự vận hành thực tế là quá đáng sợ, nó khiến mọi người không còn quen với việc đưa ra các quyết định kịch tính mang tính đột phá nữa, thậm chí ngay cả trong cử chỉ họ cũng không dám thay đổi, mà luôn theo khuôn mẫu!

Điều này cũng dẫn đến một thực tế là hầu như không ai ở phương Tây hiện nay sẵn sàng tập trung dưới bất kỳ biểu ngữ ý thức hệ nào, hoặc đón nhận một cách tận tình những luồng tư tưởng mới, mà chế độ đã dán “nhãn mác” cho chúng là không tốt, đáng chê trách.

Trong nhiều thiên niên kỷ, mọi người ở phương Tây đã đổ xô theo cảm tính vào các phong trào, đảng phái và nhóm chính trị khác nhau. Không một cá nhân nào đạt được thay đổi đáng kể, mặc dù một số nhà lãnh đạo mạnh mẽ đứng đầu các phong trào, đảng phái hoặc thậm chí chính phủ chắc chắn đã đạt được nhiều kết quả theo mục đích của họ.

Trở thành một phần của những điều thực sự quan trọng và mang tính cách mạng thường là biểu tượng cho ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Nhiều người ở nhiều nơi trên thế giới vẫn đang hoàn toàn cam kết trách nhiệm, cống hiến cho những cuộc đấu tranh quan trọng và anh dũng. Cố gắng xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn, đấu tranh cho một thế giới công bằng hơn, thậm chí sẵn sàng chết vì nó. Đó chính là điều vinh quang nhất mà một con người có thể đạt được trong cuộc đời của mình.

Ở phương Tây, cách tiếp cận như vậy đã chết, bị phá hủy triệt để. Ở đó, chủ nghĩa hoài nghi ngự trị. Bạn buộc phải thờ ơ mọi thứ, không tin tưởng gì cả, và không cam kết gì cả. Bạn được phép không tin tưởng bất kỳ chính phủ nào, thậm chí bạn có thể nhục mạ nó, bạn được khuyến khích tự do chế giễu tất cả những người mang niềm tin vào điều gì đó, đặc biệt nếu điều đó là thuần khiết và cao quý. Nhưng bạn không được phép nỗ lực chút nào để cải thiện thế giới!

Nếu bạn thể hiện cảm xúc mạnh mẽ đối với một nhà lãnh đạo nào đó, đối với một đảng chính trị hoặc chính phủ ở một quốc gia vẫn còn đủ lửa và đam mê, thì ở những nơi như London hay New York bạn sẽ đều gặp phải những lời mỉa mai châm chọc. Luận điểm tuyên truyền “Tất cả chúng ta đều giống nhau, là những tên trộm cắp, tất cả mọi người đều như vậy và do đó các chính phủ cũng đều giống nhau” sẽ dẫn dắt bạn đi theo “sự khôn ngoan” độc hại và chết người. Thật đáng yêu làm sao! Thật là một con đường xứng đáng cho tương lai phía trước của bạn!

Tất nhiên là có điều này: nếu dành hàng giờ đồng hồ để phân tích về một số nhà lãnh đạo hoặc phong trào cách mạng, chẳng hạn như ở Mỹ Latinh, thì ít nhất một số “bụi bẩn” sẽ luôn xuất hiện, “quét nhà ra rác”, vì không có nơi nào và không có nhóm người nào, con người nào là hoàn hảo. Điều này sẽ mang lại cho người phương Tây một bằng chứng ngoại phạm tuyệt vời để họ được coi không dính líu đến bất cứ điều gì. Đó chính là cách mà sự tẩy não được thiết kế: “Hãy từ bỏ hy vọng về một thế giới hoàn hảo, hãy nói rằng bạn đơn giản là không thể tin vào bất cứ điều gì nữa”. Sau đó, họ cho biết bạn cần phải quay lại giữa các bức tường của trường học để “hiểu biết thêm về thế giới”, hoặc kiếm cho mình một công việc vô nghĩa nào đó.

Điều đó thực sự dễ dàng hơn nhiều so với làm việc cực kỳ chăm chỉ và hành động với nhiệt huyết để cứu thế giới hoặc đất nước của bạn! Nó dễ dàng hơn nhiều so với việc bạn xông pha liều mạng sống của mình để chiến đấu cho công lý. Nó dễ dàng hơn nhiều so với việc cố gắng suy nghĩ một cách thực sự, cố gắng phát minh ra một thứ hoàn toàn mới và có giá trị, cho hành tinh yêu dấu nhưng mang đầy các vết thương và đầy các vết sẹo của chúng ta!

***

Một bản ballad cũ của Nga có lời rằng: “Yêu thật là khó… Nhưng bỏ đi thì dễ…”. Và với các cuộc cách mạng, với những phong trào, những cuộc đấu tranh, ngay cả những chính phủ được mọi người hết lòng ủng hộ, thì ở mức độ tổng quan, cũng rất giống với tình yêu.

Tình yêu không bao giờ có thể được xem xét đầy đủ, phân tích đầy đủ, bởi nếu như vậy thì nó không còn thực sự là tình yêu. Không có gì cả, và không nên có những công thức “logic” hay “sự hợp lý” về nó. Bởi chỉ khi nó sắp chết người ta mới bắt đầu phân tích về nó, mục đích chính là để tìm cớ từ bỏ nó!

Nhưng khi nó còn đang diễn ra, trong khi nó tồn tại, sống động, ấm áp và sôi nổi, nà chúng ta lại áp dụng “phân tích khách quan” về nó thì sẽ là một sự tàn bạo, thiếu tôn trọng; theo một cách hiểu khác là một sự phản bội không thể chấp nhận được!

Chỉ những “người phương Tây mới” mới có thể phạm phải các hành vi phản bội như vậy, bằng cách phân tích tình yêu, bằng cách viết “công thức hướng dẫn” về cách đối phó với cảm xúc của con người, cách tối đa hóa lợi nhuận từ các khoản “đầu tư tình cảm” của họ!

Làm sao một người đàn ông yêu một người phụ nữ có thể chỉ ngồi trên ghế sô pha và phân tích: “Tôi yêu cô ấy nhưng có lẽ tôi nên suy nghĩ lại, vì mũi cô ấy quá to, còn phía sau quá nở”? Đó là điều hoàn toàn vô nghĩa! Bất cứ người phụ nữ nào được yêu, được yêu thực sự, luôn là người đẹp nhất trên trái đất.

Và các cuộc đấu tranh cũng vậy! Nếu không, khi không có sự cống hiến thực sự và sự nhất tâm, thì sẽ không có gì có thể thay đổi được, không bao giờ cải thiện được.

Nhưng đừng quên – Đế chế phương Tây không muốn bất cứ điều gì được cải thiện. Đó là lý do tại sao nó đang lan truyền vô hạn chủ nghĩa hoài nghi và chủ nghĩa hư vô. Đó là lý do tại sao nó đang bôi nhọ mọi thứ thuần khiết và tự nhiên, đồng thời cấy ghép những “mô hình hoàn hảo” kỳ quái, khiến người đời luôn so sánh, luôn phán xét, luôn nghi ngờ, không bao giờ cảm thấy hài lòng, và kết quả là họ lảng tránh mọi thứ thực sự quan trọng, kiêng kị mọi điều thực sự cần thiết!

Đế chế muốn mọi người suy nghĩ, nhưng phải nghĩ theo cách mà nó lập trình cho họ suy nghĩ. Nó muốn họ phân tích, nhưng chỉ bằng cách sử dụng các phương pháp của nó. Và nó muốn mọi người loại bỏ, thậm chí từ chối bản năng và cảm xúc tự nhiên của bản thân mình.

Kết quả rất rõ ràng: chủ nghĩa cá nhân kỳ cục và chủ nghĩa vị kỷ, xã hội rối ren, tan vỡ, mối quan hệ giữa con người với con người sụp đổ, và khiến họ hoàn toàn không còn có bất cứ khát vọng cao cả nào.

Đế chế không chỉ nhằm vào các đảng Mác xít hay các chính đảng cách mạng khác, không chỉ nhằm vào các cuộc nổi dậy hoặc các cuộc đấu tranh chống chủ nghĩa đế quốc, chủ nghĩa quốc tế. Bạn có nhận thấy rằng hầu hết các mối quan hệ giữa người với người ở phương Tây đều đã trở nên nông cạn và bất ổn như thế nào không? Không ai muốn thực sự tham gia với cộng đồng, và cũng không có cộng đồng đúng nghĩa. Mọi người đều đang dò xét, kiểm tra lẫn nhau. Họ không ngừng suy nghĩ, nhưng hầu như không cảm nhận được gì. Những đam mê mạnh mẽ bị coi thường, những bộc phát cảm xúc rất người bị coi là “không đứng đắn”, thậm chí “đáng xấu hổ”. Giờ đây đột nhiên tất cả tiêu chí về “một người tốt” phải là người “luôn bình tĩnh, không bộc lộ”, nghĩa là phải thờ ơ với tất cả. Nghịch lý là hầu như mọi người đều không ai thực sự cảm thấy tốt hoặc bình tĩnh trong chính điều này, không ai thực sự muốn trở thành “người phương Tây mới” nữa! Tất cả đã bị biến thành hoàn toàn trái ngược với những gì tình yêu, hoặc một tác phẩm cách mạng thực sự (chính trị hoặc nghệ thuật) vốn có. Nếu họ còn nhớ, thì đó cũng chỉ là để nhắc nhở, rằng đó từng là giai đoạn đẹp nhất, trước khi xảy ra những rối loạn điên cuồng nhất, để trở nên ảm đạm nhất như hiện nay.

Ở phương Tây, hầu như không còn ai có thể làm thơ hay nữa. Không có giai điệu nào ấn tượng, không có ca từ nào mạnh mẽ được tạo ra ở đó. Cuộc sống bỗng trở nên nông cạn, có thể đoán trước và lập trình được. Mà nếu không có khả năng yêu say đắm, không có khả năng cống hiến, không dám hy sinh mọi thứ vô điều kiện thì không bao giờ có thể mong trở thành một nhà cách mạng vĩ đại.

Tất nhiên ở phương Tây không có đam mê ngày nay, bị ám ảnh bởi một loại “kiến thức” mà bằng cách nào đó không thể khai sáng, với khoa học ứng dụng và tính ích kỷ đã ăn sâu, không có mảnh đất màu mỡ nào cho những đam mê mạnh mẽ còn lại, và do đó không có cơ hội cho những cuộc cách mạng thực sự.

“Tôi nổi loạn, do đó chúng tôi tồn tại”, Albert Camus đã từng tuyên bố như thế, đó là điều chính xác. Nổi dậy tập thể sẽ đưa tới đỉnh cao là cách mạng. Nếu không có cách mạng, hoặc không có khát vọng liên tục về cách mạng, thì không có cuộc sống.

Phương Tây đã mất khả năng yêu thương và nổi loạn. Và đó là lý do tại sao nó sẽ kết thúc, khi đã hoàn thành ở đỉnh cao!

***

Có một câu nói hay: “Bạn không bao giờ có thể hiểu được nước Nga bằng bộ não của mình. Bạn chỉ có thể tin vào nó”. Với nhiều quốc gia phương Đông khác cũng vậy.

Đến châu Á hoặc Nga và bắt đầu cuộc hành trình bằng cách cố gắng “hiểu” về những nơi này sẽ là điều không có gì điên rồ hơn. Bởi không có lý do gì cho điều đó, và không có cơ hội để đạt được điều đó trong vài tháng, thậm chí nhiều năm và cả cuộc đời.

Cách tiếp cận thực dụng hết sức thần kinh của phương Tây là không ngừng cố gắng “hiểu” mọi thứ bằng bộ não của họ, ý định đó bản thân nó đã gây ra tác dụng hủy hoại tất cả mọi thứ, không thể đảo ngược ngay từ đầu. Cách tốt nhất để bắt đầu thực sự hiểu về Châu Á là tiếp thu, được người khác hướng dẫn nhẹ nhàng, bằng cách nhìn, cảm nhận, loại bỏ mọi định kiến và khuôn sáo. Sự hiểu biết không nhất thiết phải đi kèm với logic. Trên thực tế, châu Á hầu như không bao giờ theo “logic” hay các “công thức”. Nó liên quan đến các giác quan và cảm xúc, và nó thường đến đột ngột, bất ngờ, bùng nổ.

Cách mạng, thực ra là những cuộc đấu tranh thiêng liêng và danh giá nhất – chúng cũng luôn phải được nung nấu trong một thời gian dài, và chúng cũng luôn đến một cách bất ngờ, xuất phát từ trái tim, và bùng nổ.

Bất cứ khi nào tôi đến New York, đặc biệt là đến London hoặc Paris, và bất cứ khi nào tôi gặp phải những “nhà lý thuyết cánh tả”, tôi luôn phải mỉm cười cay đắng khi theo dõi những cuộc thảo luận dài dòng vô nghĩa của họ về một lý thuyết nào đó, hoàn toàn tách rời thực tế. Và hầu như họ chỉ nói về bản thân họ: chúng ta có phải là những người theo chủ nghĩa Trotsky không và tại sao? Hoặc: có lẽ chúng ta là những người theo chủ nghĩa xã hội vô chính phủ? Hay Maoist? Nhưng dù nội dung là gì đi nữa, họ luôn bắt đầu trên ghế dài hoặc ghế đẩu trong quán bar, và đó cũng là nơi họ kết thúc, vào buổi tối muộn (giống các “nhà tư tưởng trà đá, bia hơi” nhà ta quá – người dịch)!

Ngược lại, trong trường hợp bạn đến Venezuela hoặc Bolivia, nơi mọi người đang chiến đấu những trận chiến thực sự để tồn tại trong các cuộc cách mạng của họ, đó sẽ là một trải nghiệm khá sốc! Hầu hết trong số họ thậm chí chưa bao giờ nghe nói về Lev Trotsky, hay chủ nghĩa xã hội vô chính phủ, hay chủ nghĩa Mao. Những gì họ biết chỉ đơn giản là họ đang tiến hành cách mạng, họ đang chiến đấu cho tất cả mọi người, cho một thế giới tốt đẹp hơn. Họ cần sự hỗ trợ ngay lập tức và cụ thể cho cuộc đấu tranh: kiến nghị, biểu tình, tài chính, và cán bộ (để lãnh đạo về tư tưởng, chính trị, lý luận). Nhưng tất cả những gì họ nhận được chỉ là lời nói. Họ không nhận được gì từ phương Tây, hầu như không có gì cả, và chắc chắn phương Tây sẽ không bao giờ hỗ trợ.

Đó là bởi vì những người cách mạng ở đây không đủ tốt cho những người “cánh tả” Anh và Pháp. Bởi họ quá thật, họ không “đủ tinh khiết” theo “tiêu chuẩn châu Âu”. Bởi họ “mắc sai lầm”, họ quá giống con người, không vô trùng và không “cư xử tốt”; họ “vi phạm một số quyền ở đây hoặc ở đó”; họ “quá nhiều cảm xúc”; họ là thế này hoặc thế kia…

Với người phương Tây, theo các tiêu chí “khoa học”, thì những người cách mạng đã sai. Với những người luôn dành mười giờ trong quán rượu hoặc phòng khách để thảo luận về cách mạng, chắc chắn sẽ có đủ lý lẽ để rút lại mọi sự ủng hộ cho những người cách mạng, ngay cả cho những thay đổi mang tính cách mạng cũng không!

Phương Tây không thể kết nối với lối suy nghĩ cách mạng. Nó không thấy sự vô lý trong hành vi và thái độ của chính nó. Nó mất tinh thần, nó đánh mất trái tim, cảm xúc của mình, bắt đầu từ những người cánh hữu và bây giờ cả những người cánh tả, thực tế là phương Tây không còn cánh tả thực sự nữa. Để đổi lấy cái gì, bộ não chăng? Nhưng, không có gì xứng đáng để nói về khu vực trên cổ đó của người phương Tây!

Mọi người ở phương Tây không muốn thấy mình bị bỏ lại đằng sau bất cứ sự kiện gì, bất kỳ cuộc cách mạng nào, bất kỳ phong trào nào, bất kỳ chính phủ nào, nhưng họ chỉ ở đó và lướt tay trên điện thoại hoặc thảo luận trong các phòng khách hay quán bar. Tất cả bọn họ đều trông giống như những phụ nữ bằng nhựa và độc hại khoác thời trang hào nhoáng, hoàn hảo đối với những người đàn ông mất hết trí tưởng tượng và cá tính. Họ hoàn toàn nhàm chán, nhưng được sản xuất hàng loạt cho phần còn lại của chúng ta!

Và đó là lý do tại sao phương Tây nên được kết thúc!

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *