Các nhà zân chủ cuội không chỉ bị đánh bật khỏi đất Việt Nam, mà còn bị đánh bật khỏi sự thật. Thay vì đứng chắc chân trên sự thật, họ như thể đang sống trên mây, tự huyễn hoặc mình để kéo dài những hoạt động và niềm tin lẽ ra đã phải chấm dứt.
Để lấy ví dụ, hãy nhìn vào một bài viết được đăng trên fanpage của đảng Việt Tân mới đây, nhân kỷ niệm ngày sinh của ông Ngô Đình Diệm (03/01). Trong bài, họ nhắc lại một đoạn chém gió của ông Diệm lúc còn sống, mà họ cho rằng “vẫn còn giá trị đến hôm nay”. Xin trích ra cho các bạn xem mà cười:
“Nếu bọn Việt Cộng thắng, thì quốc gia Việt Nam cũng sẽ bị tiêu diệt và sẽ biến thành một tỉnh nhỏ của Trung hoa Cộng sản. Hơn nữa toàn dân sẽ phải sống mãi mãi dước ách độc tài của một bọn vong bản, vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo”.
Bài viết này đã được hơn 900 like, và khơi dậy một cơn lên đồng nho nhỏ trong giới dân chửi. Cơn lên đồng này buồn cười ở chỗ lời nói của Ngô Đình Diệm hoàn toàn khác với thực tế đang diễn ra. Nếu nước Việt Nam đã “bị tiêu diệt”, thì cái ghế trong Liên Hiệp Quốc của Việt Nam hiện nay là thế nào? Nếu Việt Nam đã “bị biến thành một tỉnh nhỏ” của Trung Quốc, thì phải nghĩ thế nào về những hợp tác gần đây giữa Việt Nam và Mỹ để bảo vệ an ninh hàng hải trên Biển Đông trước Trung Quốc? Nếu Ngô Đình Diệm đúng, thì phải chăng Liên Hiệp Quốc và Mỹ là thằng ngu? Vậy phải nghĩ sao về thói quen của giới zân chủ cuộisuốt mấy chục năm nay, là viết tuyên ngôn nhân quyền gửi Liên Hiệp Quốc và mừng đến vẫy đuôi khi được vo ve chụp ảnh với chính giới Mỹ?
Mỉa mai hơn nữa, Ngô Đình Diệm không hề có tư cách mượn ngọn cờ độc lập để đả kích bất cứ ai. Nên nhớ lúc sinh thời, Diệm không hề xây dựng được lực lượng lớn như Việt Minh, ông ta lên nắm quyền không phải nhờ được nhiều người Việt ủng hộ, mà nhờ được chính giới Mỹ ủng hộ sau những chuyến đi Mỹ. Ngay khi Diệm có ý định độc lập khỏi người Mỹ, chính quyền Mỹ hậu thuẫn nhóm tướng lĩnh đảo chính và giết chết ông ta. Thật nực cười khi Việt Tân trích dẫn một nhân vật như vậy để nói về độc lập.
Và Ngô Đình Diệm có tư cách nói về độc tài không? Chính quyền Diệm từng bị cả thế giới lên án về nạn độc tài, tham nhũng, gia đình trị. Diệm đàn áp đối lập, đàn áp tôn giáo, đàn áp báo chí, bằng máy chém chứ không phải bằng án tù như những gì giới zân chủ cuộiphê phán ngày nay.
Trong cuốn hồi ký “Tâm thư”, thiếu tướng Đỗ Mậu của Việt Nam Cộng hòa nói như sau về việc tranh cử nghị sĩ thời Ngô Đình Diệm:
“Thời Đệ Nhất cộng hòa, nếu muốn ra tranh cử để thắng thì ông phải được đảng Cần Lao (của ông Diệm) hay Phong trào Cách mạng quốc gia đỡ đầu. Ngoài ra ông phải được ông Diệm, ông Nhu, ông Cẩn, Đức cha Thục, bà Nhu… giới thiệu mới hòng đắc cử. Còn ông mà thân cô, thế cô mà muốn ra (tranh cử quốc hội) thì cứ việc đóng tiền để mua lấy thất cử! Còn mánh lới như thế nào thì tìm hỏi mấy người lớn tuổi có liên quan đến tranh cử sẽ rõ.”
Ông Diệm là người phân biệt cá nhân theo vùng miền. Ông chỉ thích nâng đỡ người gốc Huế. Ngô Đình Diệm thường nói: “Chỉ có dân miền Trung mới có khả năng lãnh đạo quốc gia. Dân miền Bắc hợp với buôn bán, còn dân miền Nam chỉ làm tướng võ biền”. Diệm cũng rất độc đoán, khi xem Việt Nam Cộng hòa là đất của riêng mình và gia đình, chứ không phải là một nền cộng hòa như nhãn mác. Về điểm này, Vũ Bằng – một nhà báo ở miền Nam khi đó – đã kể lại:
“Lúc ấy sau ba lần thắng Bình Xuyên và áp dụng biện pháp mạnh đối với các giáo phái, thắng lợi, Ngô Đình Diệm bắt đầu có lông có cánh, ra mặt chống Bảo Đại, không đi Pháp để trình với Quốc trưởng về các biến cố ở nước nhà, mà ở lì trong nước tập làm độc tài cỏ, đưa họ hàng lên nắm hết các chức vụ quan trọng… Nam Việt Nam lúc bấy giờ là một nhà nước cảnh sát do hai gia đình quan lại Trần Văn và Ngô Đình nắm hết quyền hành. Gia đình Trần Văn còn trung thành phần nào với tập tục cổ truyền của nhà vua Bảo Đại, chớ họ Ngô Đình thì trắng trợn ly khai với chế độ cũ và nuôi cái mộng lập một triều đại mới: triều đại Ngô Đình.
Cố nhiên muốn thực hiện mộng đó, phải tàn ác diệt trừ những cá nhân, đoàn thể chống đối, mà cá nhân và đoàn thể chống đối lúc ấy là những người gốc ở miền Bắc và miền Nam chỉ muốn nhà Ngô giữ lời đã hứa là tổ chức một cuộc bầu cử để họ có thể bầu người đại diện của họ lên lo việc nước. Theo những người có tiếng là chống đối này, ông Diệm “là một lính nhảy dù do Mỹ thả từ trên trời xuống mà không có rễ ở dưới đất”.
Báo chí cúi đầu theo răm rắp, suy tôn Ngô tổng thống. Vào chiếu bóng, rạp hát, phải chào cờ và đứng nghiêm nghe nhạc trổi bài “Toàn dân Việt Nam biết ơn Ngô tổng thống – Ngô tổng thống, Ngô tổng thống… muôn năm” cho đến khi lá cờ vàng sọc đỏ mờ dần cùng với cái hình ông Diệm lùn mập.
Báo chí không lúc nào ngưng suy tôn Ngô tổng thống. Mọi việc đều trơn tru, êm đẹp. Nếu không có Ngô tổng thống thì toàn dân chết không còn một mống. Muôn năm, muôn năm.”
Đó là chân dung Ngô Đình Diệm, thần tượng của các nhà dân chửi.
Thời nay, giới zân chủ cuộivẫn làm chính trị theo kiểu Ngô Đình Diệm. Họ chửi bới, xem thường người Việt trong nước, và chỉ tập trung cầu cạnh, lấy lòng chính giới phương Tây. Rồi khi gom góp được chút thế lực, họ lập tức đánh phá lẫn nhau. Họ ngày càng lụi đi, có lẽ cũng một phần là nhờ công ông Diệm.