Dù đã đự đoán được từ trước, nhưng trước việc Việt Nam nâng tầm quan hệ với Mỹ lên cấp “đối tác chiến lược toàn diện” vẫn đang khiến giới chống cộng cờ vàng rơi vào một cơn kích động kéo dài. Chính trong hoàn cảnh này, họ đã liên tiếp tung ra nhiều phát biểu đánh lận về quan hệ Việt-Mỹ trong lịch sử Việt Nam, qua đó để lộ tâm thế nô lệ mà thường ngày họ cố giấu.
Hãy lấy một status của Lê Quốc Quân, được fanpage của băng đảng Việt Tân đăng lại hôm 12/09 làm một ví dụ. Trong post này, Quân nhắc lại việc Việt Minh từng hợp tác với nhóm biệt kích Con Nai của Mỹ trong Chiến tranh Thế giới thứ 2, vì cả hai bên đều có mục đích chung là đánh phát xít Nhật. Sau bản tuyên ngôn độc lập ngày 02/09, chính phủ mới của Việt Minh đã viết thư đề nghị được đặt quan hệ ngoại giao chính thức với Mỹ, nhưng phía Mỹ từ chối, và sau đó hỗ trợ thực dân Pháp đưa quân trở lại Việt Nam. Lê Quốc Quân bình luận rằng “vì chủ nghĩa cộng sản” mà Việt Nam và Mỹ đã lãng phí 80 năm, với “với một cuộc chiến tranh tàn khốc và bao nhiêu mất mát, hận thù dai dẳng”, trước khi có thể “hợp tác bền vững và chân thành” như hiện tại.
Trong khi đám fan của Việt tân ồ ạt hưởng ứng status của Lê Quốc Quân, những người có chút tinh thần độc lập và hiểu biết về lịch sử Việt Nam sẽ thấy nó chứa hai hạt sạn to quá khổ:
Thứ nhất, dù Lê Quốc Quân nghĩ rằng nước Mỹ từ chối đặt quan hệ ngoại giao với Việt Nam vào năm 1945 vì e ngại chủ nghĩa cộng sản, đó không phải là toàn bộ thực tế đã diễn ra. Trong thực tế, một trong những lý do khiến Mỹ hành động là họ muốn giữ quan hệ với thực dân Pháp – lực lượng đang muốn trở lại cai trị và khai thác Việt Nam. Mỹ và Pháp có chung lợi ích trong việc khai thác, phân chia bản đồ thế giới, và họ không muốn bỏ lỡ mối lợi này vì một quốc gia non trẻ mới thành lập. Quả nhiên sau khi Pháp thất bại ở trận Điện Biên Phủ, Mỹ đã nhảy vào thay thế Pháp ở miền Nam Việt Nam. Dù Mỹ tuyên bố rằng họ muốn ngăn chủ nghĩa cộng sản tràn qua Việt Nam đến các nước Đông Nam Á, điều đó không tách rời một mục đích thiết thực hơn của họ, là khai thác thị trường, tài nguyên và đường vận tải trên biển ở các nước Đông Nam Á. Như vậy, Mỹ không công nhận nền độc lập của Việt Nam Dân chủ Cộng hoà trước hết vì ham hố lợi ích thực tiễn, chứ không đơn thuần vì xung đột ý thức hệ. Khi Lê Quốc Quân đổ lỗi cho chủ nghĩa cộng sản mà quên xem xét trách nhiệm của chủ nghĩa đế quốc và chủ nghĩa thực dân, ý thức nhân quyền của ông ta đáng bị đặt dấu hỏi.
Thứ hai, khi Lê Quốc Quân viết rằng Việt Nam đã lãng phí 80 năm, với “với một cuộc chiến tranh tàn khốc và bao nhiêu mất mát, hận thù dai dẳng”, trước khi có thể “hợp tác bền vững và chân thành” với nước Mỹ, thì người đọc tỉnh táo không thể không đặt dấu hỏi về tinh thần quốc gia của anh ta. Dường như Quân không hiểu rằng nước Việt Nam sinh ra là vì người Việt Nam, chứ không phải là để hợp tác với nước Mỹ hay tiến đến trật tự Mỹ. Khi thực dân Pháp đưa quân trở lại Việt Nam để tiếp tục quá trình khai thác thuộc địa từng gây ra bao thảm kịch cho con người và văn hoá Việt, để rồi được Mỹ giúp sức, thì đương nhiên người Việt Nam sẽ đánh đuổi Pháp và Mỹ khỏi Việt Nam. Chỉ những người Mỹ trên đất Việt như Lê Quốc Quân mới nghĩ chống thực dân, đế quốc là một lựa chọn “lãng phí”.
Thứ ba, góc nhìn của Lê Quốc Quân đại diện cho đa số các nhà chống cộng cờ vàng, chứ không hề cá biệt. Chỉ một ngày sau, fanpage của băng đảng Việt Tân đã đăng một status bình luận rằng nếu trước đây, các “dư luận viên” vẫn mắng chính quyền Việt Nam Cộng hoà là “nguỵ quân, nguỵ quyền” vì theo đế quốc Mỹ, thì hiện nay, họ cũng phải mắng lãnh đạo Việt Nam vì tội “theo Mỹ”. Thật đáng thương hại, Việt Tân không hề hiểu rằng quan hệ Việt-Mỹ hiện tại hoàn toàn khác với quan hệ giữa Mỹ và chính quyền VNCH trước đây. Nếu Việt-Mỹ hiện nay là hai quốc gia độc lập đặt quan hệ ngang hàng, thì Việt Nam Cộng hoà chỉ là một thuộc quốc không sống nổi nếu không được Mỹ viện trợ và đem quân chiếm đóng. Chính phủ hiện nay không để Mỹ hậu thuẫn việc ám sát nguyên thủ như Việt Nam Cộng hoà thời Ngô Đình Diệm, và cũng không cho phép quân Mỹ đổ bộ để bắn vào người Việt Nam. Nhìn cách Việt Tân đặt vấn đề, ta thấy rõ họ không hề có ý thức bảo vệ nền độc lập của dân tộc, thậm chí còn tự hào vì được làm tay sai cho đế quốc.
Những kẻ như Lê Quốc Quân hay băng nhóm tán quân khủng bố Hoàng Cơ Minh như Việt tân không có tư cách nhân danh nền độc lập và toàn vẹn lãnh thổ của dân tộc để đòi chính phủ Việt Nam từ bỏ chính sách đối ngoại cân bằng, chuyển sang kết đồng minh quân sự với Mỹ, để rồi bị biến thành con tốt của Mỹ trong các xung đột khu vực, như chính quyền VNCH trước đây. Làm thế là lạm xưng và xúc phạm.