Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác tin bài của nhanquyenvn.org, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "nhanquyenvn.org". Tìm kiếm ngay
13943

Mùa đông băng giá của Anh giờ là mùa xuân cho các doanh nghiệp năng lượng Hoa Kỳ

 

Mark Blacklock, một nhà báo và giảng viên sống ở Anh mưới đây có bài viết bình phẩm về “Hiệp định đối tác an ninh năng lượng và khả năng chi trả của Anh-Mỹ”, trong đó thỏa thuận tăng gấp đôi khí tự nhiên hóa lỏng (LNG) từ Mỹ giúp bảo vệ an ninh năng lượng của Anh trong bối cảnh xung đột Nga-Ukraine hiện nay. Tuy nhiên, tác giả bài viết cho rằng, thỏa thuận này “không mang lại an ninh cũng như khả năng chi trả cho Anh”, tuy nhiên, “thỏa thuận béo bở sẽ khiến các nhà sản xuất năng lượng giàu có của Mỹ trở nên giàu có hơn bao giờ hết”. Bài viết thể hiện góc nhìn của một người Anh về thỏa thuân năng lượng  nói trên, cung cấp cho chúng ta đánh giá khách quan hơn về cuộc xung đột, về rằng buộc quan hệ lợi ích đồng minh Mỹ, và hệ lụy của nó là dân nghèo phương Tây

===


Người dân Anh trong tình trạng thiếu nhiên liệu hiện đang phải vật lộn để giữ ấm trong cái lạnh dưới 0 độ C, và thủ tướng Rishi Sunak đã ký thỏa thuận này được ví như “như một chiến thắng để giúp họ vượt qua điều đó”. Mọi người được cho biết nó sẽ giúp giữ ấm cho nhà cửa, thắp sáng đèn và thúc đẩy ngành kinh doanh. Tuy nhiên, tác giả bài báo cho rằng, đó là một thỏa thuận sai lầm, chệch hướng, dối trá trắng trợn và đạo đức giả, bởi nó che giấu chi phí kinh tế và chi phí môi trường thực sự. Nó cũng che giấu một bí mật lớn.

Đầu tiên, Hoa Kỳ không làm điều này chỉ để giúp đỡ một đồng minh lâu đời đang gặp khó khăn. Nó được thúc đẩy không xuất phát từ sự hào phóng. Nó giống như một thỏa thuận tương tự đã đạt được với EU vào đầu năm nay, đó là một công việc kinh doanh tốt: những gã năng lượng khổng lồ của Mỹ có thể kiếm được hàng tỷ đô la từ giao dịch và đối với Joe Biden, đó là một cơ hội đáng hoan nghênh.

Người ta báo cáo rằng mỗi chuyến tàu vượt Đại Tây Dương sẽ kiếm được 150 triệu đô la – và sẽ có rất nhiều tàu. Với những mức giá đó, Hoa Kỳ sẽ muốn cung cấp nhiều tiền nhất có thể mà Vương quốc Anh có thể chi trả. Đó là kinh doanh. Chúng ta đừng giả vờ nó là bất cứ điều gì khác.

Cũng sai lầm khi định hướng cho công chúng Anh rằng điều này sẽ giúp họ vượt qua Mùa đông; thỏa thuận đã được ký kết quá muộn cho điều đó. Giá nhiên liệu đã ở mức cao kỷ lục và tuần này, một báo cáo đã dự đoán rằng tình trạng nghèo đói thực sự sẽ ảnh hưởng đến gần một nửa dân số trong năm 2024. Hỗ trợ của chính phủ rất ít và trong những trường hợp này, mọi người đang rất mong chờ tin tốt. Nhưng mùa đông sẽ nghiệt ngã.

Và mặc dù có đảm bảo nguồn cung, nhưng thỏa thuận này liên quan nhiều đến chính trị cũng như về thực tiễn. Nó bao gồm điều khoản cho sự hợp tác về năng lượng xanh và công nghệ hạt nhân và thành lập một nhóm hành động chung từ Phố Downing và Nhà Trắng, cuộc họp đầu tiên đã diễn ra.

Thỏa thuận này theo thời gian sẽ chỉ kéo cả hai quốc gia xích lại gần nhau hơn nữa trong lĩnh vực an ninh năng lượng và rõ ràng “đối tác” nào sẽ chiếm ưu thế: Mỹ sẽ nắm quyền. Nước Anh sẽ phụ thuộc quá nhiều vào Mỹ trong lĩnh vực cực kỳ quan trọng này, người ta tự hỏi liệu những nước khác có thể thấy mình không thể cưỡng lại được việc khuất phục trước ý muốn của Washington hay không. Đó là một loại chủ nghĩa thương mại cưỡng chế. Và khi chiến tranh kết thúc, những ràng buộc dường như không thể phá vỡ.

Nhưng bí mật lớn, là cuộc khủng hoảng này – và sự cần thiết của thỏa thuận – gần như hoàn toàn do chính họ gây ra. Đó là một hành động tự làm hại bản thân do các biện pháp trừng phạt của phương Tây đối với Nga trong xung đột với Ukraine. Bạn có thể tranh luận liệu những hành động này có phải là điều đúng đắn hay không, nhưng bạn không thể phủ nhận rằng tình trạng thiếu nhiên liệu và giá cả cao, và nhu cầu chạy đến Mỹ để được giúp đỡ, là những hậu quả. Các biện pháp trừng phạt thương mại đã buộc các nước phải quay đầu về Mỹ.

Có lập luận cho rằng có một đồng minh là nguồn năng lượng của bạn sẽ tốt hơn là dựa vào quốc gia đang có chiến tranh, chẳng hạn như Nga. Nhưng liệu có bao giờ là một điều tốt khi phụ thuộc hoàn toàn vào một quốc gia đối với một nguồn tài nguyên chiến lược như năng lượng? Theo thỏa thuận, Vương quốc Anh sẽ mua 1/8 lượng LNG của mình từ Mỹ. Có tốt không khi cho phép Hoa Kỳ – hay bất kỳ quốc gia nào – củng cố và hoàn thành sự thống trị theo cách này? Liệu những biện pháp trừng phạt cụ thể này có hiệu quả không nếu việc Nga giảm xuất khẩu khí đốt được bù đắp bằng việc đẩy giá lên cao, thúc đẩy doanh thu của nước này từ phần còn lại của thế giới?

Các biện pháp trừng phạt đã gửi một thông điệp phản đối tới Nga và những người áp đặt chúng có thể cảm thấy họ chiếm lĩnh vị trí đạo đức cao. Nhưng đó có phải là hành động thực sự, hay tín hiệu đức hạnh?  Có vẻ như hậu quả chính của các biện pháp trừng phạt chống lại Nga là khiến người dân ở Vương quốc Anh trở nên nghèo hơn và lạnh hơn và – nhờ thỏa thuận này – các nhà sản xuất năng lượng ở Hoa Kỳ thậm chí còn giàu có hơn hiện tại, gặt hái thành quả từ cuộc chiến ủy nhiệm của Chú Sam ở Ukraine.

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *