Lâu nay VOA duy trì hình thức “hội nghị bàn tròn chuyên đề” bàn luận về các vấn đề sự kiện trong nước, thành phần tham gia được giới thiệu nổ như bong bóng nhà nghiên cứu, nhà hoạt động, nhà báo tự do,…thực chất toàn thành phần cơ hội, bất mãn, chống phá Nhà nước được VOA gom lại, trình bày suy diễn cá nhân đầy ác ý, những nhận định mang tính quy chụp, xuyên tạc, không phản ánh đúng sự thật khách quan hòng gieo rắc tư tưởng chống phá đất nước.
Chẳng hạn mới đây VOA lại tổ chức cái hội nghị bàn tròn kiểu này với sự tham gia của các gương mặt chống phá quen thuộc như Quốc Phương, Trần Trung Đạo, Nguyễn Quang A, Đoàn Xuân Kiên, Võ Thị Hảo bàn về thế nào là dân chủ, cộng hòa, độc lập, tự do, hạnh phúc thực sự; xuyên tạc thắng lợi của cuộc Cách mạng Tháng Tám năm 1945 là một cuộc “cướp chính quyền” của Trần Trọng Kim “bằng chính quyền của Hồ Chí Minh”; tội của Đảng Cộng sản là áp chế cả xã hội, khởi đầu từ 2/9/1945; cuộc chiến tranh dài 30 năm ở Việt Nam là do Đảng Cộng sản vì muốn thực hiện “lý tưởng bên ngoài”, là “muốn đánh cho Liên Xô, Trung Quốc”, nên đã mang súng ống gây chiến ở miền Nam để “tàn sát anh em một nhà”, chứ đó không phải là chiến tranh giải phóng; từ 1945 cho đến nay, cộng sản dù tuyên truyền rất nhiều nhưng ở Việt Nam không có độc lập – tự do – hạnh phúc thực sự; Đảng Cộng sản sợ cả dân tộc Việt Nam đoàn kết nên “lưu giữ” sự thù hận, đè nén quyền sống của con người…
Những luận điệu nêu trên thực chất không chỉ xuyên tạc thắng lợi của cuộc Cách mạng Tháng Tám năm 1945 và ý nghĩa, giá trị Quốc khánh mùng 2/9 của Việt Nam; xuyên tạc các cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp và chống Mỹ, cứu nước (1945-1975) của nhân dân Việt Nam là “chiến tranh ủy nhiệm”… mà còn cho rằng, đã đến lúc người dân phải “kêu gọi”, phải “đòi” Đảng Cộng sản Việt Nam thực thi độc lập – tự do – hạnh phúc thực sự, chứ không để Đảng Cộng sản bằng mọi giá áp đặt chế độ độc tài toàn trị do Đảng Cộng sản độc quyền lãnh đạo; đã đến lúc phải bỏ “cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” để trở về “Việt Nam Dân chủ Cộng hòa” và bỏ “Đảng Cộng sản” để trở về “Đảng Lao động Việt Nam”; phải thực thi xã hội dân sự…
Tuy nhiên, trước những ý kiến lạm bàn, luận giải, nhận định, quy chụp, đòi hỏi của nhóm người này, blogger Trần Phúc Đông A phản bác cho rằng:
Thứ nhất nếu không có Đảng Cộng sản Việt Nam ra đời, với đường lối, chủ trương đúng đắn cùng với sự đồng tâm, hiệp lực, tin tưởng, ủng hộ, đi theo Đảng của các tầng lớp nhân dân 9 thập niên qua thì chắc chắn không có thắng lợi của sự nghiệp cách mạng Việt Nam dưới ánh sáng chủ nghĩa Mác – Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh. Thực tế, nếu không có sự kiên trì đấu tranh cách mạng 15 năm gian khổ theo lý luận của chủ nghĩa Mác – Lênin trong điều kiện cụ thể của Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản; không có sự chuẩn bị kỹ càng về chính trị, tư tưởng, tổ chức, lực lượng, phương pháp đấu tranh cách mạng… cũng như về mọi mặt để đón thời cơ, chớp thời cơ đúng, nhanh, kịp thời thì không thể có thắng lợi của Cách mạng Tháng Tám năm 1945.
Vì thế, thắng lợi của Cách mạng Tháng Tám không phải là do có “một khoảng trống quyền lực”; không phải đơn giản chỉ là thay thế chính quyền này bằng một chính quyền khác, mà là sự nổi dậy của quần chúng nhân dân dưới sự lãnh đạo của Đảng thông qua Mặt trận Việt Minh… Thắng lợi đó dẫn đến sự ra đời của Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và đưa đến việc lần đầu tiên trong lịch sử dân tộc – người dân nước Việt Nam độc lập, tự do được tham gia một cuộc Tổng tuyển cử với chế độ phổ thông đầu phiếu, bình đẳng, bỏ phiếu kín; được tự do lựa chọn, bầu đại biểu vào Quốc hội – cơ quan quyền lực Nhà nước cao nhất… Đây không phải là giá trị thực sự của độc lập – tự do – hạnh phúc thì là cái gì hả nhóm người đầy dã tâm chống phá kia?
Thứ hai, mỗi người dân Việt Nam yêu nước chân chính đều hiểu rất rõ rằng “Nam – Bắc là con một nhà”, đều chung một cội, đều là “con Rồng, cháu Tiên” có khát vọng thống nhất non sông. Việc thực hiện các cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ xâm lược dài 30 năm (1945-1975) nhất định không phải là “nội chiến”; không phải là miền Bắc đánh miền Nam để “huynh đệ tương tàn”, mà chính là đánh đuổi quân xâm lược và tay sai, chính quyền bù nhìn được lập ra trên danh nghĩa. Đừng có cáo buộc Chủ tịch Hồ Chí Minh và Đảng đã gây ra cuộc “nội chiến” đau thương, mà đó là cuộc chiến đấu chính nghĩa của những người dân Việt Nam yêu nước khát khao độc lập, tự do, thống nhất Tổ quốc. Cả dân tộc đã ra trận để giành thắng lợi cuối cùng/thống nhất Tổ quốc.
Không có non sông hòa một giải, đánh đuổi ngoại xâm thì không thể có dân tộc Việt Nam hồi sinh, vươn mình, phát triển mạnh mẽ trên con đường đi lên chủ nghĩa xã hội, ngày càng khẳng định được vị thế của mình trong khu vực và trên trường quốc tế như hiện nay.
Thứ ba, 79 năm sau khi Cách mạng Tháng Tám thắng lợi và Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa ra đời, những giá trị hiện thực của độc lập – tự do – hạnh phúc đã hiện hữu trong từng quyết sách của Đảng, Nhà nước Việt Nam; trong từng khoảnh khắc đời sống về vật chất và tinh thần ngày càng được nâng cao của người dân cả nước, với những con số biết nói như: Chỉ tính từ năm 2019 đến nay, GDP bình quân ở Việt Nam đã tăng 25%; tỷ lệ hộ nghèo giảm 1,5%/năm. Mạng lưới y tế dự phòng được tổ chức rộng khắp trên toàn quốc, gắn chặt với y tế cơ sở; tỷ lệ bao phủ bảo hiểm y tế đã tăng từ hơn 81% năm 2016 lên mức 93,35% vào năm 2023 và 85% người khuyết tật có hoàn cảnh khó khăn được trợ giúp xã hội, chăm sóc, phục hồi chức năng…
Cùng với đó, ở Việt Nam, quyền con người, quyền công dân được hiến định trong các bản Hiến pháp và được đảm bảo bằng một hệ thống pháp luật ngày càng được điều chỉnh, bổ sung, hoàn thiện theo luật pháp quốc tế.
Thứ tư, không có việc Đảng Cộng sản Việt Nam cố tình cai trị theo kiểu vùng miền; cố tình dùng khái niệm miền Bắc – miền Nam, chúng ta – chúng nó, nhân dân ta – lực lượng thù địch… để không muốn toàn dân tộc đoàn kết, xóa bỏ hận thù, xây dựng, phát triển đất nước; để dễ áp đặt chế độ cộng sản; để Đảng độc quyền thực hiện “chế độ toàn trị”… Mà chính là Việt Nam kiên định mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội, kiên định con đường đi lên chủ nghĩa xã hội dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản đã được lựa chọn, kiên trì thực hiện từ năm 1930 đến nay. Vị thế lãnh đạo Nhà nước và xã hội của Đảng Cộng sản Việt Nam được lịch sử Việt Nam chứng minh; được nhân dân, các chính đảng khác thừa nhận và đã được hiến định tại Điều 4, Hiến pháp năm 2013.
Hiện thực đó là lời bác bỏ đánh thép những luận điệu xuyên tạc, bôi nhọ của dàn “đồng thanh tương ứng”, kéo bè kéo cánh để bôi nhọ, vu cáo, kích động chống phá chế độ dưới nhãn mác nghe có vẻ trí thức, khoa học là “hội nghị bàn tròn” kia