Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác tin bài của nhanquyenvn.org, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "nhanquyenvn.org". Tìm kiếm ngay
45819

Hòa bình của phương Tây là một sự sáo rỗng, đồng nghĩa với đem lại chết chóc và chiến tranh

 

Ban Biên tập xin gửi đến các bạn bài viết của tác giả Andre Vltchek do ông Ngô Mạnh Hùng dịch, nội dung bóc trần sự thật về các luận điệu tuyên truyền giả dối và bản chất thật sự của giới cầm quyền Tây phương. Bình luận về bài viết, một số bạn đọc Việt Nam cho rằng, tác giá Andre Vltchek là “Một chiến sĩ cộng sản, một nhà báo chân chính. Qua ngòi bút của anh, bộ mặt đối trá lừa bịp và tàn ác của Phương Tây được lột trần” hay “Qua bài viết, cho thấy hoà bình của phương Tây và Mỹ , thì cũng chỉ là sự thỏa thuận tạm thời có được giữa các ông chủ và người làm thuê mà thôi. Không có gì để bảo đảm cho một “hoà bình thực chất , công bằng và bền vững” cả “

===

Phương Tây thích tự coi mình là những người thực sự “yêu chuộng hòa bình thế giới”. Nhưng thực sự nó là gì? Bạn nghe thấy điều này ở khắp mọi nơi, từ Châu Âu đến Bắc Mỹ, rồi đến Úc, và trở lại Châu Âu: “Hòa bình, hòa bình, hòa bình!”.

Nó đã trở thành một câu nói sáo rỗng, một câu cửa miệng, một công thức để có được sự tài trợ và sự thông cảm, ủng hộ. Bạn nói hòa bình thì bạn thực sự không thể sai lầm. Nó có nghĩa rằng bạn là một con người nhân ái và hợp lý.

Hàng năm, có những “ hội nghị hòa bình ” diễn ra ở khắp mọi nơi, những nơi mà hòa bình được tôn thờ, và thậm chí là yêu cầu. Gần đây tôi đã tham dự một buổi diễn thuyết, với tư cách là diễn giả chính, ở bờ biển phía tây Đan Mạch. Bởi tôi là một phóng viên chiến trường dày dạn tham dự, nên họ đã bị sốc. Trong khi những gì thường được họ thảo luận đều là những chủ đề hời hợt, dễ hiểu. Chủ đề tốt nhất mà họ hay đưa ra là “chủ nghĩa tư bản tồi tệ như thế nào” và “các vấn đề liên quan đến dầu mỏ”. Không có gì về văn hóa diệt chủng của phương Tây. Không có gì về những vụ cướp bóc liên tục, kéo dài hàng thế kỷ và những lợi ích mà hầu như tất cả người phương Tây đều nhận được từ nó.

Tệ nhất, thì là những chủ đề về việc thế giới tồi tệ như thế nào – với câu nói sáo rỗng “tất cả mọi người đều giống nhau”. Ngoài ra, ngày càng có nhiều chủ đề bột phát kỳ lạ, không được thông báo trước, là nói về Trung Quốc và Nga, thường bị phương Tây coi là “mối đe dọa” và “các cường quốc kẻ thù”.

Những người tham gia các buổi họp mặt này đều đồng ý “Hòa bình là tốt” và “Chiến tranh là xấu”. Tiếp theo là việc đứng vỗ tay và vỗ lưng nhau. Vài giọt nước mắt chân thành sẽ rơi xuống.

Tuy nhiên, lý do thật sự đằng sau những buổi diễn thuyết này hiếm khi được đặt câu hỏi. Rốt cuộc, ai là người thực sự cần gây ra chiến tranh? Ai thèm muốn bạo lực, những vết thương khủng khiếp và cái chết? Ai muốn nhìn thấy những thành phố bị san bằng, cháy thành than và những đứa trẻ sơ sinh khóc lóc vì bị bỏ rơi? Tất cả dường như rất đơn giản và rất logic.

Và sau đó, tại sao chúng ta không nghe thấy thường xuyên các “bài phát biểu hòa bình” từ các quốc gia châu Phi hoặc Trung Đông bị tàn phá và vẫn còn là thuộc địa? Không phải họ đang đau khổ nhất sao? Họ không nên mơ về hòa bình sao? Hay tất cả chúng ta, có lẽ, không cần hoà bình của họ?

Bạn của tôi, một nhà văn và nhà tư tưởng lớn của Ấn Độ, Arundhati Roy, đã viết, vào năm 2001, phản ứng về “Cuộc chiến chống khủng bố” của phương Tây: “Khi thông báo về các cuộc không kích, Tổng thống George Bush nói ‘Chúng tôi là một quốc gia hòa bình’. Đại sứ được yêu thích của Hoa Kỳ, Tony Blair, (người nắm giữ chức vụ Thủ tướng Anh), đã nhắc lại Bush: ‘Chúng ta là một dân tộc hòa bình’. Vì vậy, nhờ có họ mà bây giờ chúng tôi đã được biết: lợn là ngựa, con gái là con trai, chiến tranh là hoà bình”.

Khi phát ra từ miệng của người phương Tây, “hoà bình” có thực sự là hòa bình, “chiến tranh” có thực sự là chiến tranh? Người dân ở “phương Tây tự do và dân chủ” có được phép đặt những câu hỏi như vậy không? Hay chiến tranh và nhận thức hòa bình chỉ là một phần của giáo điều không được phép thắc mắc và được bảo vệ bởi cả văn hóa phương Tây và luật pháp của nó?

Những câu hỏi như vậy nghe có vẻ gần như “bạo lực”‘và do đó “bất hợp pháp”, nếu được hỏi ở phương Tây. Ai đó có thể phải đến Guantanamo vì điều này, hoặc trong một nhà tù bí mật nào đó của CIA. Cách đây vài tuần, tôi đã trực tiếp nói chuyện với những người trẻ tuổi – những nhà lãnh đạo của phe đối lập cánh tả Đông Phi – tại Đại sứ quán Venezuela ở Nairobi, Kenya. Vâng, họ đang sôi sục, họ đang phẫn nộ, quyết tâm và sẵn sàng.

Đối với những người không quá quen thuộc với châu lục này, Kenya trong nhiều năm và nhiều thập kỷ, là tiền đồn của chủ nghĩa đế quốc Anh, Mỹ và thậm chí cả Israel ở Đông Phi. Nó đóng vai trò giống như Tây Đức từng nắm giữ trong Chiến tranh Lạnh – một thiên đường mua sắm, chứa đầy hàng hóa và dịch vụ xa xỉ. Trong quá khứ, Kenya được cho là đã rút ngắn cuộc thử nghiệm xã hội chủ nghĩa của Tanzania dưới sự lãnh đạo của Nyerere.

Nhưng ngày nay, khoảng 60% người Kenya sống trong các khu ổ chuột, là một quốc gia nghèo đói nhất ở châu Phi. Một số “khu định cư”, như Mathare và Kibera, là nơi ở của ít nhất một triệu người, trong những điều kiện tồi tệ, bần cùng nhất. Bốn năm trước, khi tôi làm phim tài liệu về những khu ổ chuột này, cho mạng TeleSUR của Nam Mỹ, tôi đã viết:

“… Chính thức, có hòa bình ở Kenya. Trong nhiều thập kỷ, Kenya hoạt động như một quốc gia chư hầu của phương Tây, thực hiện chế độ thị trường tự do dã man, với các căn cứ quân sự nước ngoài. Hàng tỷ đô la đã được giao dịch ở đây. Nhưng hầu như không có nơi nào trên trái đất là sự khốn khổ tàn bạo hơn ở đây.

Hai năm trước đó, trong khi quay bộ phim “Tumaini” gần thành phố Kisumu và biên giới Uganda, tôi đã thấy toàn bộ khu vực trống rỗng như những nghĩa địa. Mọi người đã biến mất, chết – vì AIDS và đói. Nhưng nó vẫn được gọi là hòa bình.

Đó cũng là hòa bình khi các bác sĩ quân đội Hoa Kỳ đang làm việc giữa trời, với những người Haiti tuyệt vọng vì nghèo khổ và bệnh tật, trong khu ổ chuột khét tiếng Cité Soleil. Tôi đã nhìn thấy và chụp ảnh một người phụ nữ, nằm trên một chiếc bàn tạm bợ, được cắt bỏ khối u bằng cách chỉ gây tê cục bộ. Tôi hỏi các bác sĩ Bắc Mỹ, tại sao lại như thế này? Tôi biết có một cơ sở y tế quân sự hàng đầu chỉ cách đó hai phút. Một bác sĩ thẳng thắn trả lời: “Điều này giúp chúng tôi gần với tình huống thực chiến. Đối với chúng tôi, đây là một khóa đào tạo tuyệt vời”. Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, người phụ nữ phải tự đứng dậy và được người chồng hoảng sợ đỡ, bỏ đi về phía bến xe buýt

Vâng, tất cả những điều đó, chính thức, được gọi là hòa bình.

Trong quá trình làm việc của mình, ở hầu hết các khu vực bị tàn phá trên thế giới, tôi đã thấy những điều tồi tệ hơn nhiều so với những gì tôi mô tả ở trên. Có lẽ tôi đã thấy quá nhiều – tất cả những gì là “hòa bình” đã xé nát cơ thể các nạn nhân, tất cả những túp lều bị đốt cháy và những người phụ nữ hú hét vì hoảng loạn, hoặc trẻ em chết vì bệnh tật và đói trước khi kịp đến tuổi thiếu niên.

Khi bạn làm những gì tôi làm, bạn sẽ trở nên giống như một bác sĩ chân chính: bạn chỉ được phép chịu đựng tất cả những nỗi kinh hoàng và đau khổ đó, bởi vì bạn ở đây để giúp đỡ, phơi bày thực tế và làm cho thế giới biết xấu hổ. Bạn không có quyền giấu diếm, phân hủy nó, không được gục ngã, tuyệt vọng và khóc.

Nhưng điều bạn sẽ không thể chịu được là đạo đức giả. Đạo đức giả là điều bất khả xâm phạm của phương Tây. Nó không thể được chiếu sáng bằng các lập luận đúng, bằng logic và bằng các ví dụ thực tế. Đạo đức giả ở phương Tây thường không được tự nhận biết, bởi nó không biết gì, ngoài mục đích chủ yếu là phục vụ cho bản thân người phương Tây.

Vậy, hòa bình thực sự cho người dân ở Châu Âu và Bắc Mỹ là gì? Câu trả lời rất đơn giản: Đó là một trạng thái mà càng ít người phương Tây bị giết hoặc bị thương càng tốt (trừ khi họ tự giết nhau bởi văn hoá của họ); cũng như một trạng thái mà dòng tài nguyên từ các nước nghèo, thuộc địa, bị cướp bóc đang đổ dồn mà không bị gián đoạn để chuyển đến Châu Âu và Bắc Mỹ.

Cái giá cho sự bình yên như vậy là gì? Có bao nhiêu người châu Phi, Mỹ Latinh và châu Á chết vì sự sắp xếp như vậy của thế giới? Hoàn toàn không liên quan!

Hòa bình là khi lợi ích kinh doanh của phương Tây không bị đe dọa, ngay cả khi hàng chục triệu người không phải da trắng sẽ biến mất trong quá trình này. Hòa bình là khi phương Tây có thể tự tung tự tác, không bị gây ảnh hưởng, để

kiểm soát thế giới về tất cả các mặt chính trị, kinh tế, ý thức hệ và văn hóa.

“Chiến tranh” là khi có sự phản kháng chống lại các điều trên. Chiến tranh là khi người dân của các quốc gia bị cướp bóc dám nói “không!” với phương Tây. Chiến tranh là khi những người bị áp bức đột nhiên từ chối bị hãm hiếp, cướp bóc, truyền giáo tư tưởng và giết chóc.

Khi một kịch bản như vậy xảy ra, phản ứng ngay lập tức của phương Tây “để khôi phục hòa bình” luôn là lật đổ chính phủ ở những đất nước đang cố gắng chăm sóc người dân của mình. Phương Tây sẽ đánh bom trường học và bệnh viện, phá hủy nguồn cung cấp nước ngọt và điện, ném hàng triệu người vào hoàn toàn khốn khổ và thống khổ.

Đó là điều mà phương Tây có thể sớm sẽ làm với CHDCND Triều Tiên, với Cuba, Venezuela, Iran – những quốc gia hiện mới đang “chỉ” bị hành hạ bởi các lệnh trừng phạt và “sự phản đối” chết người từ các nước ngoài. Trong từ vựng phương Tây, “hòa bình” đồng nghĩa với “phục tùng”, phục tùng vô điều kiện. Bất cứ điều gì khác đều là chiến tranh hoặc có thể dẫn đến chiến tranh.

Đối với các quốc gia bị áp bức, bị tàn phá, bao gồm những quốc gia ở Á – Phi – Mỹ Latinh, để kêu gọi phản kháng, ít nhất theo từ vựng phương Tây, đồng nghĩa với “kêu gọi bạo lực, khủng bố”, do đó là bất hợp pháp. Cũng bị coi là “bất hợp pháp” như những lời kêu gọi phản kháng ở các quốc gia bị quân Đức Quốc xã chiếm đóng trong Thế chiến II.

Do đó, sẽ hợp lý khi gọi cách tiếp cận và trạng thái tinh thần của phương Tây là “chủ nghĩa độc đoán”, và hoàn toàn hiếu chiến.

Dành riêng cho bạn tôi, một triết gia, John Cobb Jr.

 

Bài viết cùng chủ đề:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *